Bùi Kính Đường ôm cậu đi tắm, lúc này Bùi Trì Yến mới phát hiện giờ đã là buổi chiều. Cậu ngồi bên bồn tắm lớn chờ xả nước, ngửa quả đầu nhớp nháp hỏi: "Sao người không đến công ty?"
"Bởi vì có một tên nhóc ngủ cả buổi sáng, đến giờ học cũng không chịu dậy." Bùi Kính Đường vừa thử độ ấm của nước vừa nói: "Cơm trưa cũng không thèm xuống ăn, kêu mãi vẫn nằm bất động. Ta còn có thể không về nhà sao?"
Tên nhóc nào đó cười khanh khách, vuốt mái tóc dính bết mồ hôi ra vẻ ngạo kiều.
Ác mộng qua đi, Bùi Trì Yến không chịu ngồi yên đã trở lại, cậu thả vòi sen xuống, cầm tay Bùi Kính Đường vừa hôn vừa vuốt, còn chôn mặt vào cơ bụng của hắn, thở khí phì phì.
"Lại nghịch gì nữa đấy." Bùi Kính Đường nắm cằm buộc cậu ngẩng đầu lên, mặt không thay đổi nhìn xuống dưới.
Bùi Trì Yến nháy mắt mấy cái, cậu nói: "Con đói."
"Tắm xong rồi xuống ăn cơm." Bùi Kính Đường thay cậu cởi hai nút buộc trước cổ áo ngủ, "Ta đi chuẩn bị cho con."
"Đừng mà!" Bùi Trì Yến lại bám dính lấy hắn, ôm thắt lưng nhất quyết không buông.
Hơi nóng trong phòng tắm bốc lên khiến hàng mi dài của Bùi Trì Yến vương đầy hơi nước, hệt như sương sớm đọng trên tán lá. Bùi Kính Đường đứng im không nhúc nhích, bất đắc dĩ hỏi: "Lại sao nữa?"
"Con không muốn ăn cơm."
"Vậy con muốn ăn cái gì?"
Hiện giờ cậu nói gì hắn cũng không thấy kỳ quái. Quả nhiên, Bùi Trì Yến cúi mặt xuống, cằm vừa vặn đặt lên đũng quần hắn, giương mắt hỏi: "Con có thể ăn thứ này không?"
Ánh sáng trong đôi mắt cậu nhấp nháy, khóe mi còn vương hơi nước ướƭ áƭ.
Dường như cậu có khả năng quyến rũ trời ban mà không cần ai dạy dỗ, không đúng, là quyến rũ Bùi Kính Đường. Cậu có thể dùng móng vuốt của mình chạm đến tâm lí yếu ớt không hề phòng bị của hắn, rồi ngông nghênh chiếm lấy nó.
Bùi Kính Đường không lên tiếng, chỉ thâm trầm nhìn cậu.
Tiếp đó cậu ngọt ngào hỏi: "Hôm qua lúc con ăn nó, có phải người thấy rất tuyệt hay không?"
Bùi Kính Đường đang cúi xuống nhìn cậu nghe vậy dừng lại hai giây, cười nhẹ một tiếng, tay duỗi về sau nắm chặt cổ tay của Bùi Trì Yến, kéo cậu về phía sau ép vào tường. Bùi Trì Yến vừa nói xong bất ngờ không kịp phòng bị kêu rên, hắn lập tức đè cậu xuống, khàn khàn nói vào tai cậu.
"Hôm qua con phóng đãng muốn ૮ɦếƭ."
Ực một tiếng, Bùi Trì Yến nuốt một ngụm nước bọt, cổ nhanh chóng chuyển sang màu hồng.
Bùi Kính Đường nói xong cũng buông cậu ra, đứng dậy đi ra ngoài, tiếng bước chân hắn xa dần, cuối cùng bị ngăn cách sau cánh cửa.
Hắn đi rồi, Bùi Trì Yến cúi đầu nhìn, quần pyjama rộng thùng thình đã trướng thành một túp lều.
Bùi Trì Yến ở trong phòng tắm kì kèo gần một giờ, lúc xuống lầu mặt cậu đỏ bừng, tầm mắt cũng trốn trốn tránh tránh như vừa làm sai chuyện gì.
Bùi Kính Đường hâm nóng lại đồ ăn hồi trưa, sau đó làm thêm một phần cơm chiên trứng, ngồi đối diện nhìn cậu ăn.
Bùi Trì Yến vùi đầu ăn cơm, so với biểu hiện vừa rồi quả là ngoan ngoãn hiền lành như tiểu bạch thỏ.
Nhận ra Bùi Kính Đường không thèm che giấu mà nhìn mình chăm chú, Bùi Trì Yến ngẩng đầu liếc mắt một cái, sau đó lại cúi đầu, lầu bầu bới cơm: "Người nhìn con làm gì vậy..."
Chỉ nghe Bùi Kính Đường nhàn nhạt hỏi: "Vừa giải quyết xong sao?"
Bùi Trì Yến nghẹn một miệng cơm chiên, ném muỗng đỡ cổ họng, ho đến đỏ cả mặt.
Kẻ đầu sỏ còn săn sóc rót nước cho cậu, mỉm cười nói: "Ăn từ từ thôi, coi chừng sặc đó."
"Được, tôi biết rồi. Khi nào ngài quay lại? Được, tôi sẽ bảo Tiểu Vương đến đón ngài."
Trần Tuệ cúp điện thoại của ông chủ, đi đến thang máy, mang tài liệu vừa được chỉnh sửa xong qua, đang muốn ra ngoài thị sát hạng mục mới, vừa ngẩng đầu đã thấy Tiểu Vương đi từ đại sảnh đến đây nên nhanh chóng gọi anh ta lại.
Tiểu Vương sửng sốt, sau đó đi về phía cô.
"Vừa lúc cậu ở đây, lát nữa tôi cũng không cần gọi cậu nữa. Ba giờ rưỡi cậu đến biệt thự đón Bùi tổng, đưa ngài ấy đến trụ sở Vạn Phong..."
Cô còn chưa kịp nói xong, Tiểu Vương đã giơ tay ngăn cô lại, nói: "Thư ký Trần, tôi đến đây để xin nghỉ phép, tôi cần được nghỉ ngơi vài ngày...."
Trần Tuệ nghi hoặc: "Sao vậy?"
Tiểu Vương khổ sở vò đầu bứt tai, khó khăn giải thích: "Là do... Thư ký Trần à, cô có biết con trai của Bùi tổng không, cậu ta... là, là cái loại kia... A?"
Trần Tuệ càng ù ù cạc cạc: "Loại nào?"
Tiểu Vương khoa chân múa tay sắp xếp từ ngữ, Trần Tuệ quan sát một lúc, sau đó mỉm cười ngắt lời hắn: "Đừng nói nữa, trong giờ làm việc nhân viên không nên để ý chuyện của cấp trên. Nếu cậu không rảnh, vậy lấy chìa khóa xe của cậu tìm người bàn giao lại công việc xong thì có thể đi."
Tiểu Vương che mặt: "Quên đi, thư ký Trần, xem như tôi chưa nói gì."
Hơn sáu giờ, Bùi Kính Đường ra khỏi cửa công nghệ Vạn Phong, tay vẫn cầm điện thoại, giọng của Bùi Trì Yến còn văng vẳng bên tai, hỏi chừng nào hắn về tới nhà.
"Giờ ta về đây. Con còn chưa ăn cơm tối nữa à?" Hắn vừa bước xuống bậc đá vừa hỏi.
"Con đang chờ chú về đó." Bùi Trì Yến miễn cưỡng trả lời: "Xin hỏi lúc người trở về muốn ăn cơm trước hay là tắm rửa trước, hay là để con làm ấm giường giúp người trước?"
Bùi Trì Yến bị cậu chọc cười, nói: "Vậy bây giờ con lên giường nằm đi."
"Được thôi!" Bùi Trì Yến hô, "Vậy chờ con tắm sạch sẽ xong sẽ bò lên giường người nằm, lúc đó người đừng đổi ý đấy nhé."
"Con đi nhanh đi."
Bùi Trì Yến gào lên rồi cúp máy.
Lúc ngồi vào xe, Bùi Kính Đường nhìn thoáng qua bên ngoài, nói: "Phải đi xa hơn chút đấy, giờ cao điểm ban đêm ở nội thành vẫn chưa kết thúc đâu."
Tiểu Vương căng thẳng đáp lại một tiếng, lái sang đại lộ, theo đường khác về biệt thự.
Bùi Kính Đường dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cảm giác trong nhà có người đại khái là vậy đó, lúc nào cũng khiến hắn nóng ruột không thể yên tâm. Muốn biết người ấy có ngoan hay không, chỉ hận không thể lắp đầy camera trong nhà mỗi thời mỗi khắc đều theo dõi người ấy, rảnh được lúc nào là ngay lập tức muốn bay về nhà xem người ấy thế nào.
Hắn rất muốn nhét Bùi Trì Yến vào túi quần mang theo bên người, tốt nhất là mọi nhất cử nhất động của cậu đều diễn ra trước mắt hắn, không cần bận tâm đến ai khác.
Nhưng dù sao chuyện này là không thể. Nói cho cùng, đây chính là yêu thương quá nhiều nên sinh ra ý muốn khống chế, nhưng hắn thực sự có chút không khống chế được.