Thường Trữ Viễn tắt chốt nước nóng, ôm lấy thân thể không còn chút sức lực nào của Lâm Trinh Lan ra khỏi phòng tắm, đặt cô lên giường.
“Tỉnh.” Thường Trữ Viễn vỗ vỗ gò má cô, kêu cô tỉnh lại, sau đó anh đỡ cô lên cho cô uống nước.
Sau khi Lâm Trinh Lan uống hết nước, cuối cùng cũng tỉnh lại, cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ɠιữα đùι anh là một vật to dài chỉa thẳng về phía mình.
“Anh... Còn không có...” Lâm Trinh Lan bị vật khổng lồ đó làm hoảng sợ, thân thể không nhịn được lui về phía sau co rụt lại.
Cho dù cô đã sớm quen thuộc với thứ ấy, nhưng khi nhìn vào vẫn bị kinh hoàng không thôi.
Cự thú đó đang khát vọng cô, phía trên đầu tròn có một lỗ nhỏ đang thấm ra chút chất lỏng màu trắng.
“…” Thường Trữ Viễn khẽ động eo, đem cự lôi đưa tới trước mặt cô.
Lâm Trinh Lan mở miệng ra ngậm lấy đỉnh to tròn, cô lấy đầu lưỡi nhẹ nhàng trấn an nó, cô có cảm giác khi nó ở trong miệng cô lại an phận giống như chú mèo con.
Cô biết anh thích như vậy, mỗi khi cô lấy miệng trấn an nó như bây giờ, nó sẽ càng ngày càng lớn ra.
“Đủ rồi.” Thường Trữ Viễn chỉ hưởng thụ cái miệng nhỏ của cô một lát, liền đem phái nam hùng dũng rút ra.
Mặc dù anh rất thích thú nhìn cô nuốt vào cự lôi của mình, nhưng anh biết cô không thích, cho nên anh rất ít khi làm thế.
Lôi kéo Lâm Trinh Lan nằm ở trên giường, Thường Trữ Viễn thưởng thức mái tóc dài xinh đẹp xõa ra trên làn da trắng nõn của cô.
“Tối nay...” Thường Trữ Viễn nghiêng người xuống, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Em có muốn cùng anh chơi trò chơi không?”
Lâm Trinh Lan vừa nghe anh nói như vậy, mặt lập tức đỏ lên, “Không...”
Thường Trữ Viễn thích lôi kéo Lâm Trinh Lan chơi trò chơi mới, lần đầu tiên anh trói hai tay cô cột vào đầu giường, sau đó che kín cặp mắt của cô lại rồi cùng cô suốt đêm.
“Tại sao không? Em không phải đã chơi rất vui vẻ sao?” Thường Trữ Viễn mang theo ý xấu hỏi.
Không biết có phải là vì bị che kín mắt khi quan hệ hay không? Mà cô đêm đó đặc biệt điên cuồng, càng về sau càng chủ động dùng hai chân ôm chặt lấy phần hông tráng kiện của anh, mãnh liệt cầu xin anh yêu thương cô hơn nữa. . . . .
Nhớ tới một đêm kia, Lâm Trinh Lan mắc cỡ dùng đôi tay che mặt lại, ngay lập tức lắc lắc đầu.
“Vậy tối nay...” Tay của anh chạm vào nơi ẩm ướt của cô, “Em nghĩ nên chơi thế nào đây?”
“Ừ, dịu dàng một chút.” Cô biết Thường Trữ Viễn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, cô mắc cỡ đỏ mặt đáp lại.
“Phải dịu dàng sao?” Thường Trữ Viễn mỉm cười hôn lên tóc cô, “Được, vậy chúng ta sẽ chơi từ từ . . . . . Chơi đến trời sáng có được không?”
“Không! Không cần!” Lâm Trinh Lan kinh hoảng liều mạng lắc đầu, thân thể chỉ vì lời nói của anh mà tuôn ra ái dịch, một dòng nước nóng ấm chảy ra.
“Không cần?” Thường Trữ Viễn kéo hai chân của cô ra thật lớn, đặt mình ở phía trước cánh hoa ướƭ áƭ, anh lấy đầu cự lôi qua lại ma sát hoa nhi, không có tiến vào, “Không cần dịu dàng sao?”
“Không cần, không cần chơi đến trời sáng.” Lâm Trinh Lan biết nếu như cô không nói rõ ràng, thì theo cá tính của Thường Trữ Viễn anh thật sự sẽ cùng cô làm đến khi trời sáng.
“Được rồi, vậy thì chơi dịu dàng!” Thường Trữ Viễn cầm gối đặt dưới lưng cô, kéo hai tay cô qua đặt trên đầu gối, tư thế như vậy làm vườn hoa bí hiểm ở trước mặt anh nở rộ ra, một tay anh nắm lấy cự lôi đâm vào thật sâu, bên hông khẽ dùng sức.
Vật đó thật to lớn khiến Lâm Trinh Lan cảm thấy bị áp bức, cô không nhịn được rên lên một tiếng, cảm thụ cự lôi to dài của anh chậm rãi ở trong cơ thể cô di chuyển.
Cự lôi ở trong vườn hoa thoắt ẩn thoắt hiện, mỗi lần rút ra vẫn còn chừa lại đầu đỉnh sau đó lại từ từ đâm vào, tốc độ thật chậm rãi.
Cứ như thế rút ra đưa vào vài chục cái, Lâm Trinh Lan cũng không thẹn thùng nữa chủ động nâng eo lên, im lặng thúc giục anh tăng nhanh tốc độ.
Thường Trữ Viễn hài lòng thưởng thức tư thái mời gọi của cô, nhưng vẫn không chịu gia tăng tốc độ, hai tay hạ xuống vuốt ve toàn thân cô, hạ thân lại vẫn như cũ duy trì từng bước chậm rãi.
“Nhanh lên một chút.” Lâm Trinh Lan đỏ mặt nhỏ giọng yêu cầu.
Mặc dù anh điên cuồng tấn công làm cô khó có thể chống đỡ, nhưng chậm chạp như thế này lại làm cô cảm thấy hoảng hốt.
“Không phải em nói muốn chơi dịu dàng hay sao?” Thường Trữ Viễn cười hỏi cô.
Thường Trữ Viễn hài lòng nhìn cự lôi đỏ ngầu của mình thấm ướt ái dịch của cô, mỗi một cái rút ra lại mang theo nhiều chất lỏng hơn. Nhiều ái dịch như thế cho thấy cô cũng có cảm giác, bây giờ cô rất muốn anh.
“Nhanh một chút.” Biết anh lại đang trêu chọc mình, Lâm Trinh Lan vứt bỏ sự e lệ thường ngày, lấy hai chân vòng thật chắc eo tráng kiện của anh, “Em muốn anh dùng sức nhiều hơn nữa.”
Thường Trữ Viễn yêu ૮ɦếƭ hành động chủ động cầu hoan của cô, anh nghiêng người ôm trọn cơ thể cô vào lòng, tỉ mỉ hôn lên môi cô, lần xuống tới cổ, đôi tay hoàn toàn ôm lấy thân thể mảnh mai, bắt đầu dùng lực động eo, một cái so với một cái thì nhanh hơn, mạnh mẽ yêu thương cô.
Anh chính là thích thân thể cô, coi như cô không phải mỹ nhân xinh đẹp động lòng người, thân hình lại gầy đến đáng thương, nhưng anh chính là cảm thấy đặc biệt thoải mái, giống như chỉ cần ôm cô, thương yêu cô là anh đã có được toàn bộ thế giới.
“Ư… a...” Lâm Trinh Lan cắn môi dưới, không để cho mình phát ra âm thanh ՐêՈ Րỉ xấu hổ.
Mỗi một cái động của anh vào thật mạnh mẽ nhưng lại không mất đi sự dịu dàng, giống như có thể xuyên thấu qua động tác nguyên thủy này biểu đạt sự nhiệt tình và quý trọng của anh đối với cô.
“Đừng cắn.” Thường Trữ Viễn hôn lên môi cô, ૮ưỡɳɠ éρ cô mở miệng cùng anh môi lưỡi quấn quít, không để cho cô đè nén tiếng thở dốc ngọt ngào.
Trong phòng ngủ của cô tràn ngập tiếng anh thở dốc cùng tiếng ՐêՈ Րỉ yêu kiều của cô, âm thanh hai thân thể ᴆụng chạm vào nhau vang lên không ngừng, tạo thành bản hòa âm nguyên thủy của loài người.
“Thật thoải mái.” Bàn tay của Lâm Trinh Lan bám vào lưng Thường Trữ Viễn, đầu ngón tay của cô đâm thật sâu vào trong da thịt anh.
“Đã tới chưa?” Thường Trữ Viễn hôn lên chóp mũi cô.
“Ừ.”
“Ngoan.” Đôi tay anh nắm chặt lấy eo cô, bắt đầu điên cuồng tấn công mạnh, mỗi một cái vừa nhanh vừa mãnh liệt, hung hăng đánh vào nơi mẫn cảm nhất, cố gắng đẩy cô đến ngọn núi cao kia.
Toàn thân cô cong lên, đầu ngửa ra sau, vẻ mặt say đắm vô thức kêu gào co quắp, cao trào kích thích ập tới, ngón chân cô co rút nhanh hơn.
Thường Trữ Viễn không thể kiềm chế được mình nữa, ở u huyệt động mấy chục cái mới đem chính Dụς ∀ọηg của mình buông thả ra ở nơi hoa hồ sâu nhất.
Cao trào qua đi, Thường Trữ Viễn phát hiện mình chỉ cần ôm cô như vậy liền cảm thấy rất an toàn, thoải mái, bây giờ anh mới biết không có gì hạnh phúc hơn vậy.
Thường Trữ Viễn đột nhiên nghĩ đến việc tóc cô vẫn còn ướt, nếu cứ như vậy mà ngủ thì hôm sau chắc sẽ nhức đầu. anh không thể làm gì khác ngoài chống cự lại cơn buồn ngủ, giúp cô sấy khô tóc rồi mới ôm cô về phòng của mình.