Chương 33

Tác giả: Diệp Tử Vân



Anh kéo cô qua, tay đỡ sau đầu cô xong rồi anh cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên bờ môi quyến rũ của cô.
Hạ Du hết sức bất ngờ vì hành động của anh, ra sức vùng vẫy tránh thoát.
Ở đây là buổi tiệc sẽ có nhiều người thấy vậy mà anh ấy không quan tâm mà còn dám hôn mình ở đây nữa, tuy là chỗ khuất người nhưng nó vẫn có ánh sáng mọi người cũng có thể thấy hết.
Anh mặc kệ cô kháng cự như thế nào, vẫn thản nhiên ôm cô ngã xuống ghế ra sức hôn, nụ hôn này cứ như phát tiết nổi nhớ nhung của anh trong một tháng không gặp cô vậy nên anh cứ thỏa sức chơi đùa với nó.
“Ưm…ưm”
Cô bắt đầu cảm thấy khó thở dơ tay lên đánh loạn xạ trên người anh mong anh tránh ra nhưng anh không hề đề ý mà tay còn cố ý đưa xuống váy dạ hội của cô rồi vén nó lên tận đầu gối làm lộ ra bắp chân trắng nõn ai nhìn cũng không chống cự lại được sự hấp dẫn của nó.
Cô bắt đầu sợ hãi, anh tính làm gì vậy, ở đây đâu phải nơi để anh làm những hành động mờ ám như vậy, nhân lúc anh có ý định dời tay đi lên trên sắp ᴆụng vào иgự¢ cô thì bị cô đẩy mạnh ra thở hổn hển nhìn anh chằm chằm.
“Sao thế em?”
Anh bất ngờ bị xô ra làm bao nhiêu cảm xúc đang dân trào cứ như vậy mà dập tắt đi, anh nhíu mày tỏ ra khó chịu nhìn cô.
Mặt cô đỏ lên lắp bắp trả lời: “Anh…anh đang làm gì đó? Ở đây là bữa tiệc mà”
“Có sao đâu, chỗ này khuất mà với lại anh làm chuyện đó với bạn gái kiêm vợ tương lai thì ai dám nói hay làm gì anh”
Thấy anh nói một cách thản nhiên như vậy làm cô tức điên lên, cái tên này, tại sao lúc trước cô không thấy cái bản mặt dày vô liêm sỉ này của anh nhỉ, giờ hay rồi biết được thì đã sao cũng bị anh ăn mất rồi.
**
Hạ Linh loay hoay định tìm tên kia kêu hắn ta hành động nhưng giữa đường thấy một người đang đứng phía trước trò chuyện với mấy chủ doanh nghiệp, cô nhìn thấy người đó rất quen mắt nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.
Sau một hồi suy nghĩ thì cô mở to mắt nhìn người đó tức giận, cô nhớ ra rồi, đó chẳng phải cái tên mà làm cô bị thương hai lần sao, đúng là oan gia ngõ hẹp đi tới đâu cũng gặp.
Hạo Nhiên bên này đang nói chuyện với đối tác thì nhận ra có một ánh mắt đang nhìn mình nên quay qua xem vừa hay ᴆụng ánh mắt tức giận của Hạ Linh, anh không khỏi nhếch miệng cười một cái rồi thì thầm:
“Lại gặp rồi, xem ra chúng ta có duyên nhỉ”
Thấy anh cười đểu mình, Hạ Linh tức giận dặm chân một cái định quay đi chỗ khác, Hạo Nhiên thấy cô chuẩn bị đi thì liền chào đối tác xong chạy nhanh qua nắm lấy tay cô kéo lại.
“Anh kéo tôi lại làm gì?”
“Không ngờ lại gặp được cô ở đây, sao? Lại có vụ làm ăn gì ở đây nữa à?”
Hạo Nhiên nói xong liền cúi xuống quan sát khắp người cô.
Bị người khác giới nhìn chằm chằm cơ thể của mình như thế Hạ Linh liền ngại ngùng tức giận đẩy anh ra.
“Nhìn cái gì? Còn nữa vụ làm ăn gì nữa đây, anh nói chuyện cho đàng hoàng nha”
“Ủa chứ không phải bởi vì gây sự chú ý không được với tôi nên hôm nay nhân dịp tới đây để kiếm người khác à?”
Anh vẫn thản nhiên trêu cô mặc cô đang tức điên lên,nhìn cô như vậy anh càng thích thú.
Anh cũng chẳng biết vì sao mình lại rất thích trêu cô, mỗi lần thấy cô nói không lại tức đỏ cả mặt mà anh hả dạ trong lòng dễ sợ.
Cô không nhịn được nữa mà dơ tay lên, sau đó là một âm thanh “bốp”.
Phải, cô đã không sợ hãi mà ra tay tán anh một cái.
Hạo Nhiên bất ngờ nên không kịp phản ứng khi đã bình tĩnh lại thì liền tức giận đi lại lôi kéo cô vào một góc tối, chế trụ hai tay cô trên đỉnh đầu rồi nhìn cô với ánh mắt đầy lửa giận.
“Cô to gan lắm, dám ra tay đánh tôi luôn”.
Hạ LInh bị kéo đi thì liền hoảng sợ, nghe được giọng nói lạnh lẽo của anh phát ra trong bóng tối thì lại sợ hãi thêm, cô run sợ hỏi anh:
“Anh…anh …kéo tôi tới đây làm gì?”
Nghe ra được giọng điệu run rẩy của cô anh cười khinh bỉ một tiếng rồi ghé sát gần lỗ tai cô thì thầm:
“Có gan đánh tôi thì có gan nhận hậu quả chứ”
Cô trợn to mắt rồi nhanh chóng trả lời:
“Do anh kiếm chuyện với tôi trước, nếu anh không trêu ghẹo, chọc cho tôi tức thì tôi cũng đâu có ra tay đánh anh”
“Cô mạnh miệng lắm, Hạo Nhiên tôi sống tới bây giờ chưa từng bị ai ra tay đánh cả, cô là người đầu tiên vậy giờ cô nói xem, tôi nên làm gì cô để hả giận đây hả?”
“Anh…anh điên rồi, mau thả tôi ra”
“Muốn chạy…có muộn quá không?”
“Vậy…vậy anh muốn làm gì?”
Cô dơ tay lên quơ qua quơ lại tìm kiếm thân hình của anh, khi đã chạm được vào иgự¢ của anh rồi thì ra sức đẩy anh ra nhưng anh mạnh quá sức cô yếu nên làm không lại.
Anh cười lên một tiếng khi thấy cô thở hổn hển vì ra sức đẩy anh thì không khỏi nói giọng chế giễu:
“Chừa sức đi, không một hồi không có sức giữa đường cô lại ngất thì cuộc chơi nó mất vui”
“Anh…anh tính làm gì tôi”
Cô sợ hãi la lên sau đó cố hết sức đẩy anh ra, sau khi đã tránh được sự kiềm hãm của anh, cô như vớt được tia hi vọng mà xoay người chạy nhanh đi không dám ngoảnh mặt lại nhìn anh một giây nào.
Anh thì không giỡn với cô nữa mà đứng đó dơ tay vuốt ve bên mặt chỗ cô vừa đánh sau đó nhìn bóng dáng cô chạy đi mà lắc đầu cười.
Đúng là anh hết cách với cô gái này mà, lúc nảy hùng hồn lắm nhưng bị anh hù dọa có một chút mà đã sợ xanh mặt bỏ chạy rồi.
Đùa với cô cũng có chút vui nhưng mà phải trả giá bằng một cái bạt tai thì nó hơi đắt thiệt.
Cô gái này, em đừng để tôi gặp lại em, nếu không tôi hành ૮ɦếƭ em.
Sau đó anh trở lại trạng thái ban đầu rồi đi ra ngoài.
**
Hạ Du không muốn nghe anh nói thêm lời vô sỉ nào nữa mà đứng bật dậy.
“Em đi vào nhà vệ sinh đây;, không nói chuyện với anh nữa”
Không đợi anh trả lời cô đã chạy đi mất, bỏ anh ở lại chỉ biết cười cười với sự đáng yêu của cô sau đó thì thầm:
“Có ngày em lại nằm dưới thân anh nữa thôi nên có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi anh đâu bé con, anh ăn chạy hơn 10 năm rồi không lí nào anh lại chỉ được ăn mặn một lần”.
**
Hạ Linh sau khi bình tĩnh lại thì lôi Hạo Nhiên ra mắng chửi thậm tệ.
Hôm nay là ngày quan trọng nên cô không thể vì những chuyện như thế làm ảnh hưởng vì vậy Hạ Linh liền điều chỉnh lại trang phục cũng như tâm trạng một chút định đi ra thì nghe được bên ngoài có ai chạy vào thì cô dừng bước lại.
Hạ Du không hề biết có ai trong này nên cứ như thế mà ra sức mắng chửi ai kia cho đã như là:
“Nhật Minh thối tha”
“Nhật Minh đáng ghét”
“Đây là chỗ đông người mà còn làm chuyện đó với mình, thật quá xấu hổ mà”
Hạ Linh trong này nghe rõ từng chữ một liền nắm chặt tay lại tức giận, rốt cuộc hai người họ đã làm gì mà con nhỏ đó lại xấu hổ, không lẽ hai người họ đã ngủ với nhau? Không thể nào, trước đó cả hai còn cãi nhau không gặp mặt nhau còn gì.
Cô ta không muốn nghĩ thêm gì nữa mà đẩy mạnh cửa đi ra, Hạ Du định lên tiếng mắng tiếp nhưng bị cánh cửa bật mạnh ra làm hết hồn, mở to mắt nhìn người bước ra từ cánh cửa đó đầy kinh ngạc.
Hạ Linh thấy cô nhìn mình kinh ngạc thì liền lên tiếng mỉa mai:
“Sao thấy tôi cô lại bất ngờ thế?”
Hạ Du bây giờ mới hoàn hồn và bắt đầu trở lại trạng thái như ban đầu, xong xoay qua vừa chỉnh tóc vừa nói:
“Em là bị tiếng động lớn làm bất ngờ chứ không phải vì sự xuất hiện của chị mà bất ngờ”
“Xem ra cô cũng mạnh miệng lắm”
Sau đó Hạ Linh đi lại gần cô thì thầm vào tai cô:
“Còn nữa, ngày tàn của cô sắp đến rồi ,cô hãy chờ đó”
Nói xong Hạ Linh liền đi ra ngoài không muốn nhìn cô thêm nữa, cô thì nắm chặt tay lại khống chế cảm xúc của mình, không cho bản thân bị mất bình tĩnh sau đó khẽ nói:
“Diệp Hạ Du! Mày phải bình tĩnh, chị ấy luôn khiêu khích như vậy với mày nên mày phải tập làm quen và khống chế cảm xúc, không được mất bình tĩnh sẽ bị chị ấy xem thường”
Cô ở lại một lúc để tâm trạng bình tĩnh trở lại thì cũng bước ra ngoài, cô không thể cứ ở trong đây mãi.
**
“Tôi tìm anh nảy giờ”
“Tôi cũng định đi tìm cô đây”
“Hành động đi, càng nhanh càng tốt, tôi không muốn trễ thêm một giây phút nào nữa”
“Được”
Chờ người đó đi xong, Hạ Linh nở nụ cười lạnh thầm nghĩ, cô sắp có lại được tất cả rồi.
Sau đó quay rồi đi ra sảnh chờ đợi thời cơ.


Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc