Chữ Trinh - Chương 55

Tác giả: Kính Hoa

Cái gì là sinh tử luân hồi, tiền duyên hậu phận kia chứ? Sao bây giờ cảm thấy thật quá vô thường, cơn mơ tỉnh rồi lại còn quá đỗi vấn vương. Giống như sau trận phong ba, rõ ràng trời quang mây tạnh, cầu vồng cũng xuất hiện, ấy thế mà cõi lòng lại hoang liêu đến lạ, có lẽ vẫn nhớ nhung mùi hơi đất nồng nàn, cái khí lạnh rười rượi của giọt mưa đầu mùa vừa nhỏ trên da thịt.
Có lẽ, không đành tỉnh thức.
Nhưng đã gọi là mộng thì có cơn mộng nào mà không đến hồi tỉnh giấc? Dù là ác mộng hay một cuộc hội ngộ liêu trai vẫn có khi phải ép mình mở mắt đón ban mai.
Bây giờ còn điều gì tiếc nuối? Oán ân đã trả, duyên nợ tận rồi, người cũng đi xa khuất, còn trách cứ được ai? Không, không thể trách được ai cả ngoài chính mình, là bản thân biết bao lần nắm rồi lại không giữ được, lần nào cũng vậy, rõ ràng chỉ còn cách một chút liền tới bến bờ, thế mà cứ để cho lãng phai vuột mất.
Nàng đã đi rồi, nàng đã chấp nhận buông tay để cô làm lại từ đầu, cho bản thân một cơ hội bước tiếp, bước...trên con đường không có nàng...
Lê Mộng Thủy là một cô gái như vậy đấy, nàng tài hoa và bạc mệnh, nàng dám yêu dám hận, dám ૮ɦếƭ vì người mình yêu, và dám ra đi vĩnh viễn vì người đó. Còn Thục Quyên, cô tự nhận dẫu là Ngô, Trịnh Thục Đoan hay chính mình hiện tại vẫn không thể nào so sánh được với nàng. Như trong một vở tuồng, Lê Mộng Thủy sẽ mãi mãi là cô đào chính xinh đẹp nhất, không một ai có thể thế thay nàng.
Thục Quyên đã luôn đứng ở phía sau nàng, xưa từng vậy và mãi tận sau này vẫn sẽ vậy!
Nếu thức giấc rồi, vậy Thục Quyên sẽ dùng sự tỉnh táo sau cùng của mình để đưa ra một quyết định mà cô cho là đúng đắn nhất, sáng suốt nhất hai kiếp dài qua. Lê Mộng Thủy không cần phải chờ đợi, kiếm tìm cô nữa, lần này, cô sẽ đi tìm nàng, dẫu vạn trùng âm ty.
...
Khi bà Đình Trúc tìm thấy bức di thư trong phòng con mình thì ngoài hiên nắng đã ngả màu vàng vọt, trời đang chuyển về chiều. Từng dòng mực nắn nót là tâm tình của cô muốn gửi gắm đến bậc sinh thành, người đã cưu mang cô từ tiền kiếp cho đến hiện tại.
"Thưa mẹ, khi mẹ đọc được những dòng này thì con đang trên đường đi tìm Lê Mộng Thủy, tuy không thể ở lại săn sóc mẹ được lâu dài nhưng xin mẹ hãy tha thứ cho sự ích kỷ này của con gái, bởi lẽ nơi nào không có chị thì nơi đó chỉ là địa ngục không kém không hơn.
Mẹ ơi, một kiếp này của con không có sự kết thúc, và con biết nhân sinh cũng vậy, chúng ta chỉ có sự tiếp nối vô bờ giữa những kẽ hở phận duyên đã từng chấp kết. Không có vĩnh biệt mẹ à, hãy vững tin ngày nào đó giữa nhân gian chúng ta sẽ còn gặp lại, là mẹ con, là chị em, hoặc là những người bạn, bằng một cách nào đó những người nên thuộc về nhau sẽ chẳng thể xa rời.
Tình yêu của con không cho phép con chậm chân chờ đợi thêm nữa, tự mình dấn thân kiếm tìm chị là tất cả những gì con có thể làm. Hãy vui vì con đã biết yêu và được yêu mẹ nhé!
Hẹn gặp lại mẹ ở kiếp sống kế tiếp, xin mẹ hãy sống thật tốt, ngày gặp lại, con chắc chắn đang ở bên Lê Mộng Thủy rồi.
Tạm biệt, con của mẹ, em của chị hai, Nguyễn Thục Quyên, Ngô
Tái 乃út, à mẹ hãy đến ao Bà Om mang xác con về, xin hãy hoả táng và đặt con nằm cạnh chị Thủy."
Lúc đọc xong di thư, bà Đình Trúc không hoảng loạn, chính bà cũng thật bất ngờ với thái độ của mình, tự dưng bà cảm thấy nhẹ lòng. Dẫu vậy, bà vẫn gọi cho Nguyễn Tuấn, một người ở Vĩnh Long, một người ở Cần Thơ, cả hai cùng lái xe và gặp nhau ở ao Bà Om Trà Vinh.
Quả nhiên...
Dưới ánh chiều chập choạng, sự um tùm đến mức âm u của rừng cây đại thụ bao quanh soi bóng thân xác Thục Quyên đang nổi trôi ngay giữa mặt hồ, cô mặc chiếc áo dài trắng, tóc vấn cao và dung nhan thì lạnh tanh tái mét.
Bà Đình Trúc lúc này mới khóc nghẹn, Nguyễn Tuấn cũng không giấu được sự bàng hoàng. Ôi ái tình, ái tình thật sự có thể khiến cho người ta không màng sinh tử...
...
Theo đúng di nguyện trăn trối, Thục Quyên được hoả táng và hủ tro cốt đặt nằm cạnh bên Lê Mộng Thủy, hoàn thành tâm nguyện kiếp này của cô.
Thời gian sau đó, như ngộ ra được sự vô thường của một kiếp người, bà Đình Trúc quyết định xuất gia tại một ni viện đơn sơ. Hằng ngày gõ mõ tụng kinh cầu an cho Thục Quyên, Lê Mộng Thủy, chồng mình và khắp cả chúng sinh là phát tâm của bà lúc này cho đến cuối đời.
Lại nói về Nguyễn Tuấn, vài năm sau anh vô tình làm quen rồi phải lòng một cô gái trẻ, cô này tuy không xinh đẹp giống như Thục Quyên, nhưng cũng đoan trang đạm nhã, cùng anh tâm đầu ý hợp đến lạ. Hai người kể từ ánh mắt ban đầu đã biết rằng nên tìm hiểu và gắn bó với nhau nhiều hơn, quả vậy, chẳng lâu sau đó họ kết hôn, được hai năm thì sinh ra một bé gái.
Nguyễn Tuấn đặt tên cho con bé là Nguyễn Nam Phương, để ghi khắc về miền đất phương Nam mà đối với anh ngập tràn vô số kỷ niệm lạ kỳ. Hai vợ chồng yêu chiều Nam Phương hết mực, mọi điều tốt đẹp nhất Nguyễn Tuấn đều muốn dành tặng cho đứa con gái bé bỏng này.
Càng lớn, Nam Phương càng trở nên xinh đẹp, cái vẻ đẹp ưu tư gợi cho người ta một nỗi niềm man mác khó tả. Cô bé này bản tính vốn dĩ cổ quái, không ưa kết thân bạn bè, càng chỉ muốn trốn ở trong phòng xem iPad bắt chước người ta hát tuồng diễn xướng. Vợ chồng anh đều thấy lạ, nhưng Nguyễn Tuấn có chút tư tâm, không đành lòng bắt con từ bỏ đi sở thích vốn có.
Ngược lại, Nguyễn Tuấn càng khuyến khích hoan nghênh cô bé tìm hiểu thêm về nghệ thuật cải lương hồ quảng truyền thống dân tộc, rảnh rỗi liền đưa con đi nghe đờn ca tài tử. Không biết không hay thời gian luân chuyển trôi qua, đôi khi trong vài khoảnh khắc Nguyễn Tuấn cứ ngỡ đâu là mình đã được gặp lại một người cố nhân từng quen biết từ xa xưa lắm.
...
Năm nọ, vào đúng dịp sinh nhật 15 tuổi của Nam Phương, Nguyễn Tuấn lúc này đã là một ông chú trung niên có hơi phát tướng, cưng chiều ôm con vào lòng mà hỏi.
- Con gái ngoan, sinh nhật này con muốn cha tặng quà gì?
Chẳng cần nghĩ suy lâu lắt, Nam Phương bèn tươi cười thẳng thắn đáp.
- Con muốn cha dẫn con lên Sài Gòn, vào nhà hát lớn xem chị Lê Hoa ca hồ quảng, và xin chụp hình với chị ấy!
Nguyễn Tuấn lục lọi trí nhớ một hồi mới nhướn mày hỏi thêm.
- Chị Lê Hoa có phải là cô gái trẻ cỡ trạc tuổi con, con nhà nòi trong đoàn hồ quảng nổi tiếng nhất Sài Gòn hay chiếu trên Ipad mà con xem không? Thần tượng của bé cưng nhà cha nè ha?
- Dạ đúng dạ đúng, là chị ấy đó cha! Con mê lắm, cha cho con đi xem chị ấy biểu diễn trực tiếp nha!
Nguyễn Tuấn dĩ nhiên chiều chuộng con gái không tiếc gì, nhất là khi gia đình ông đã vượt qua khoảng thời gian kinh tế khó khăn hồi trước, giờ đã đầy đủ điều kiện để chăm sóc, trao tặng cho đứa con gái duy nhất này mọi thứ mà nó mong muốn.
Vậy là sau khi đặt vé online, cả hai vợ chồng Nguyễn Tuấn liền đưa Nam Phương đi Sài Gòn nghe hát. Đoàn cải lương hồ quảng này vốn nổi tiếng khắp nước, đã vượt qua phạm vi thành phố từ lâu, thường xuyên biểu diễn ở các nhà hát lớn trong ngoài nước để truyền bá nghệ thuật truyền thống dân tộc, và cô đào trẻ tài hoa nổi danh bậc nhất mà đoàn đã đào tạo thành công không ai khác chính là Lê Hoa, ái nữ của đoàn trưởng.
Lê Hoa năm nay vừa tròn 18, cái tuổi trăng rằm đẹp đẽ khiến người ta mê say, vả lại nàng thanh sắc vẹn toàn, từ thuở nhỏ đã được lưu diễn khắp nơi trên đất nước cùng gia đình, đến khi thiếu nữ thì tiếng tăm đã vượt xa ra tới hải ngoại, thường xuyên biểu diễn cho các vị lãnh đạo ngoại giao thưởng thức khi họ có dịp ghé thăm mảnh đất hình chữ S nổi tiếng với bề dày văn hoá nghệ thuật và con người thì tài tử phong lưu này.
...
Buổi tối hôm đó, cái buổi tối khó quên mà cả đời Nam Phương vẫn luôn quyến luyến mỗi khi hoài niệm, cô đã được tận mắt thưởng thức vở tuồng Tiếng trống Mê Linh, một trong những vở diễn nổi tiếng nhất, khơi gợi lại giai đoạn lịch sử đã làm nên linh hồn dân tộc!
Tối đó, khán giả chật ních, bên dưới khán đài ai nấy đều mong chờ sự xuất hiện của cô đào Lê Hoa trong vai Trưng Trắc, tới khi rèm nhung hé mở, tiếp theo sau là muôn vàn tiếng đàn sáo rộn vang, lúc trầm bổng, lúc du dương, khi u hoài, khi bi tráng, tất thảy đều tạo nên một không gian hết sức hào hùng.
Và khoảnh khắc cô đào Lê Hoa xuất hiện trong bộ trang phục của Trưng Nữ Vương-Trưng Trắc, ngồi bên dưới, trái tim Nam Phương thắt lại, đây là cái cảm giác gì thế? Nó bồi hồi xuyến xao đến lạ...
Suốt buổi biểu diễn, Nam Phương không rời mắt khỏi Lê Hoa một giây khắc nào, trên màn ảnh đã đẹp, tận mặt ngoài đời lại càng đẹp hơn. Nhưng gương mặt này, chất giọng này, Nam Phương tự hỏi bản thân hình như đã gặp qua ở đâu đó rồi thì phải, không là kiểu thần tượng bình thường, mà là kiểu cô và nàng từng rất gần gũi...rất thân cận...rất...rất...
Kết thúc vở tuồng, khi tiếng trống đồng ngân vang và Lê Hoa hô vang câu thoại cuối, rằng.
- Đất nước Nam độc lập muôn đời!!!
Thì tất thảy khán giả bên dưới, trong đó có cả Nam Phương đều đồng loạt đứng lên vỗ tay rôm rả, một số người lấy khăn tay thấm lau nước mắt trước sự cảm động quá đỗi bi hùng này.
Lúc cánh màn nhung khép lại, khán giả nuối tiếc ra về thì Nguyễn Tuấn mới thỏ thẻ bên tai Nam Phương, bảo rằng.
- Chúng ta vào cánh gà đi, cha đã liên hệ với người bạn quen biết để con được cùng Lê Hoa chụp hình và nhận chữ ký rồi.
Mừng rỡ, cô cảm ơn ông rối rít, có vẻ như đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời Nam Phương, à mà cũng không hẳn, còn có cái khoảnh khắc "kia kia" nữa chứ nhỉ?
...
Quản lý, cô thiếu nữ thanh tú, giới thiệu bằng chất giọng tràn ngập tự hào.
- Giới thiệu với chú và em, đây là cô đào Lê Hoa, đào chính trong vở tuồng Tiếng trống Mê Linh ban nãy vừa được trình diễn! Còn chị Lê Hoa ơi, đây là...
Vừa đúng lúc Lê Hoa đã tẩy trang xong, nàng mặc một thân lụa trắng với dung nhan thanh khiết thuần túy, không để quản lý dứt lời, nàng đã giơ tay ra hiệu im lặng, ánh mắt nàng dán chặt, chăm chú vào mỗi mình Nam Phương.
- Em gái nhỏ, chúng ta đã từng biết nhau chưa nhỉ?
Nam Phương ngẩn ngơ trước nàng, không hiểu sao lúc này lại muốn khóc quá, trái tim sao lại thổn thức thế này?
Cô rơi lệ, giọng nghẹn đi trả lời.
- Em không biết, nhưng chúng ta có thể làm quen lại từ đầu, được không?
Lê Hoa mỉm cười, nụ cười rạng rỡ tựa ngàn sao, khiến cho cô nàng quản lý ngạc nhiên hết sức, đào chính lạnh lùng của đoàn hôm nay lại cười tươi thế ư?
- Em tên gì vậy nhỉ? Em, có muốn đến đây ôm chị không?
- Dạ!
...
Thuở ban đầu, Nam Phương và Lê Hoa đã gặp gỡ nhau như thế đó.
Từ ngày ấy trở đi, cuộc đời của hai cô nàng dường như đã gắn kết chặt chẽ không gì ly tách được. Cho đến mãi tận sau này khi họ đã kết hôn, cả hai vẫn không thể nào ngừng lưu luyến nhắc nhớ lại ánh mắt trao nhau lần đầu tiên, nó là thời điểm khởi xướng cho một trong những mối tình đẹp nhất Vbiz, tốn kém không ít giấy mực của các ký giả truyền thông nhưng rất được khán giả ủng hộ yêu mến.
THE END.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc