Chữ Trinh - Chương 49

Tác giả: Kính Hoa

- Không sao, không sao, ổn cả mà, bình tĩnh lại...
Mặc cho máu đang dần rỉ ra từ miệng vết thương và sinh mệnh nhỏ bé đang cận kề cửa tử. Thục Quyên vẫn không suy suyễn, cô chạm tay vào gương mặt nàng, đem hai đôi môi sát lại gần nhau, trao một nụ hôn giữa bờ âm dương.
Khoảnh khắc hơi ấm xưa cũ thân thuộc lần nữa quay về, sự mềm mại, nỗi rung động thuở nào trở lại thì cũng là lúc ánh mắt Lê Mộng Thủy chớp động, nàng hoàn toàn chiến thắng, đem ý thức của mình tất cả kéo về, thoát khỏi sự khống chế của bùa chú kia.
- Ngô...? Chị, chị xin lỗi, em ráng lên...
Ý thức quay lại, nhận định được hành động vừa rồi, Lê Mộng Thủy không thể ngừng tự trách. Nàng vùi mặt vào lòng Thục Quyên nức nở, không biết làm sao để gánh lấy cơn đau này thay cho em ấy.
- Không sao, ngoan nào, chúng ta...đem xương cốt của chị, cùng rời khỏi đây thôi.
Lê Mộng Thủy gật đầu, nàng dìu đỡ Thục Quyên đứng dậy. Nhưng Trịnh Kiến Trạch vẫn còn đang đứng đó, dễ dầu gì hắn chịu buông tha!
Mắt đối mắt trừng trừng nhìn hắn, Lê Mộng Thủy nhặt lấy túi xương và chiếc đầu của mình đặt vào tay Thục Quyên để cô ôm giữ, còn mình thì đứng chắn phía trước mặt, cùng Trịnh Kiến Trạch đối đầu.
Đây đích thị là một cuộc chiến giữa ma nữ và ác quỷ!
Trịnh Kiến Trạch biết hiện tại không thể khống chế được nàng nên quyết định dùng vũ lực, muốn ép bức cả hai thiếu nữ này vào đường tuyệt lộ mới hả dạ hắn. Trong câu chuyện của chính mình, nhìn sự việc dưới góc độ bản thân, Trịnh Kiến Trạch bấy lâu vẫn luôn cho rằng mình là anh tài chẳng gặp thời, bị những kẻ ngoại nhân dồn nén bức bách tới mức chịu cảnh xử tử, kết thúc cuộc đời còn lắm tham vọng dở dang.
Hắn không cam tâm!
Bây giờ chỉ cần cắt được đầu Thục Quyên, thu thập đủ thập bát thiên linh cái thì cư nhiên hắn sẽ hoàn toàn gom về được ba hồn bảy phách đã tán loạn khắp âm gian, thành công hoàn hồn trong thân xác Trương Quân vốn là tái kiếp của một mảnh linh hồn chính hắn. Và rồi nợ máu phải trả bằng máu, hắn nhất định sẽ bắt con cháu của những kẻ năm xưa xử tử mình ૮ɦếƭ không toàn thây.
Nghĩ vậy, máu hận sục sôi, để hắn hiển lộ nguyên hình là một ác quỷ với bộ vuốt dài sắc nhọn, mặt mày nổi lên từng đường gân máu chi chít, răng nanh trong miệng gầm gừ như loài thú dữ, hết thảy đều biến thành tà ma, chẳng còn thấy đâu dù chỉ là một chút tính người sót lại.
Hai con ngươi đỏ ngầu trừng lên nhìn vào Lê Mộng Thủy, rồi hắn nói bằng thứ chất giọng the thé rợn người.
- Tao sẽ xé xác mày ra!
Dứt lời, hắn xông tới, Lê Mộng Thủy cũng không đứng yên, nàng nhanh tay kéo Thục Quyên né sang bên, vừa hay tránh được một đòn của Trịnh Kiến Trạch.
Quay đầu trông thấy sắc diện Thục Quyên càng lúc càng tái nhợt đi, biết mình không đủ thời gian để kéo dài, vậy nên nàng liều mạng chủ động lao vào hắn, miệng gào lên một câu kiên quyết.
- Nghe lời chị, tự mình chạy khỏi đây mau!
Dĩ nhiên Thục Quyên không đồng tình, cô dẫu phải ૮ɦếƭ thì lần này cũng không xa rời Lê Mộng Thủy nữa.
- Đi mau, chị không muốn em chịu cảnh giống mình, đi!
Trịnh Kiến Trạch cùng Lê Mộng Thủy đánh nhau kịch liệt, Thục Quyên không biết nàng cũng có võ công đấy, hay trong suốt quá trình làm ma nữ mới âm thầm tập luyện nhỉ?
Mà nhìn kĩ cũng không phải là võ công, chính xác thì cả hai đang đấu ma lực với nhau, mỗi một chiêu đánh ra đều khiến người ngoài cuộc cảm nhận rõ rệt sự âm tà. Ma lực, vốn phát sinh từ những oán niệm của ác linh, bất quá lần này là đấu xem oán niệm của ai sâu nặng hơn ai.
Và với một kẻ chỉ lấy tham vọng làm đầu như mình, Trịnh Kiến Trạch sao có thể chiến thắng một ma nữ cả đời phải chịu oan ức tới tận lúc ૮ɦếƭ đi, sau bao tháng năm mỏi mòn chờ đợi cố nhân luân hồi, vượt mọi chông gai nạn kiếp mới lại tìm thấy nhau, và bây giờ đang gánh trên mình trọng trách bảo vệ sinh mạng người yêu?
Một kẻ chiến đấu vì cuồng vọng, một người chiến đấu vì ân tình, xưa nay tà mãi mãi không thể thắng chính âu cũng bởi vì thiếu sót một chữ tình này.
Lần này cũng không ngoại lệ, Lê Mộng Thủy đã bức được Trịnh Kiến Trạch phải thoi thóp chỉ chờ tan hồn lạc phách, nhưng nàng không tự mình xuống tay, ngược lại quay trở về đỡ lấy Thục Quyên chạy đi tìm người giúp.
Nàng chỉ cần Thục Quyên sống sót mà thôi...
Nhưng Trịnh Kiến Trạch, hắn được tha mạng lại không biết cảm kích, còn dụng sức tận lực hơi tàn thi triển một chiêu thức cuối cùng!
Từ trong lời niệm, mười sáu ma nữ hiện ra, bọn họ đều không hề có đầu, theo lời ra lệnh mà đuổi bắt Thục Quyên cùng Lê Mộng Thủy.
- Ráng lên, ra khỏi đường hầm này sẽ có người cứu em, ráng lên Ngô!
Trong vô thức, Lê Mộng Thủy đã gọi tên Ngô, vẫn trìu mến như đã từng.
Thục Quyên bước chân ngày càng chậm chạp, trong đường hầm hoàn toàn tối mịt chỉ dựa vào sự dìu đỡ của Lê Mộng Thủy mà gắng sức lê chân, sức dần cùng kiệt, cô thỏ thẻ bên tai nàng.
- Xin lỗi, em đã nói là sẽ cứu chị, vậy mà...
- Vì em, mọi thứ đều xứng đáng.
Chợt, Thục Quyên dừng lại, cô chạy không nổi nữa, Lê Mộng Thủy đành phải đỡ cô ngồi xuống đất, còn mình ở bên cạnh choàng tay qua để Thục Quyên tựa vào.
Đằng sau lưng, tiếng ma quỷ kêu gào vẫn đang ngày càng tiến gần.
- Hay để chị cõng em, chúng ta đi tiếp thôi.
Thục Quyên lắc đầu, một tay ôm bụng vẫn đang cắm chặt con dao, mi mắt khép hờ, gương mặt cô thản nhiên đến lạ.
- Giờ phút sau cùng này em muốn được yên tĩnh bên chị.
Lê Mộng Thủy chẳng đành lòng, nàng hôn lên trán cô, nụ hôn mang theo nước mắt, rồi nói.
- Chúng ta vẫn chưa diễn chung với nhau vở tuồng nào là đào là kép.
Thục Quyên gượng cười.
- Hoàn cảnh này không thể nói chuyện kiếp sau nữa rồi, nhưng...em vẫn muốn tin, kiếp sau, cùng nhau, một lần nữa...
Lê Mộng Thủy nghẹn ngào chỉ có thể gật gật đầu, cả hai nép sát vào nhau. Mặc cho tiếng gào rú càng gần, càng gần, và sinh mệnh Thục Quyên càng dần tuột khỏi tầm tay.
Chuyện gì đến rồi cũng phải đến, phút chốc, cả hai thiếu nữ bị vây quanh bởi mười sáu ma nữ không đầu, âm binh Thiên Linh Cái mà Trịnh Kiến Trạch từng tạo nên.
Vào đúng thời khắc bọn ma nữ chuẩn bị giơ vuốt xuống tay thì Lê Mộng Thủy bất chợt lên tiếng, giọng nàng dù đã lạc đi vì uất ức nhưng vẫn khiến những ma nữ kia khựng lại.
- Tôi biết các cô cũng không muốn đâu, các cô cũng là nạn nhân mà, đúng không? Chúng ta...đã rất đau đớn, tôi cầu xin các cô đừng bắt người tôi yêu phải chịu nỗi đau đớn đó, làm ơn...
Phải, họ vốn đều từng là những thiếu nữ ngây thơ trong trắng, vì đâu lại phải rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục này? Oán niệm trong họ, sức mạnh trong họ bị lợi dụng để chính kẻ sát hại họ tùy ý điều khiển. Vào thời khắc này, mười sáu ma nữ, mười sáu cô gái đều đồng loạt nhớ về bản thân mình năm xưa, nỗi đau đớn thấu tận trời xanh do Trịnh Kiến Trạch gây nên, để họ phải ૮ɦếƭ không toàn thây, để họ phải lìa xa gia đình vĩnh viễn!
Họ chẳng cam đành để kẻ sát hại mình lợi dụng thêm nữa, mười sáu ma nữ, lúc này cũng như Lê Mộng Thủy, dùng những ký ức đẹp đẽ thuở xa xưa tự mình vực dậy tìm kiếm lại tâm trí của chính mình. Bọn họ giằng xé, kêu lên những thanh âm oan khuất, tựa hồ là những tiếng khóc thống thiết cho cuộc đời con gái dở dang.
Và rồi, thay vì tấn công Lê Mộng Thủy và Thục Quyên, mười sáu ma nữ quay ngược trở lại căn hầm nơi đang có Trịnh Kiến Trạch ở đó. Diễn biến tiếp theo và kết quả của hắn chắc hẳn ai nấy cũng đều đoán biết được rồi. Tiếng la thét thất thanh của Trịnh Kiến Trạch chói tai tới mức khiến Lê Mộng Thủy giật nảy mình.
Sự tình chuyển biến bất ngờ, Lê Mộng Thủy mừng rỡ không nguôi, nàng lay dậy Thục Quyên ý muốn dìu cô bỏ chạy khỏi nơi quỷ quái này. Nhưng ở trong lòng nàng, Thục Quyên nằm yên thinh thít, da thịt lạnh căm, môi mềm tím tái không còn một giọt máu.
Lê Mộng Thủy run giọng khẽ gọi.
- Ngô, Ngô ơi, dậy đi em, mọi chuyện kết thúc rồi...dậy đi em...
Không một lời hồi đáp.
- Ngô ơi, dậy đi mà em...dậy hôn chị đi...đi mà...
Có lẽ quá muộn màng chăng?
Trong tay cô vẫn ôm ghì xương cốt của nàng như để chở che bảo vệ, có điều bây giờ cô đã...
Lê Mộng Thủy cười trong nước mắt, nàng ôm lấy thân thể Thục Quyên cùng nhau nằm xuống, rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi băng giá ấy. Nàng cứ hôn, cứ hôn, cứ hôn...cho tới khi nụ hôn biến thành tiếng khóc thút thít mới dừng lại, kề trán vào nhau, Lê Mộng Thủy thầm thì lời sau cuối.
- Ngủ ngoan tình yêu của chị, chị hứa chúng ta sẽ gặp lại, sớm thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc