Chữ Trinh - Chương 35

Tác giả: Kính Hoa

Lúc đêm đã buông dần, trống năm cang khẽ điểm từng hồi, và khi bóng trăng đã lên cao tới tận đọt tre thì Trịnh Kiến Trạch cũng trở về nhà. Vừa bước qua ngạch cửa hắn đã liền cảm nhận được nỗi linh tính bất thường chẳng mấy tốt lành, đó hẳn là cái linh tính mà một gã thầy bùa như hắn nên có.
- Thục Đoan! Thục Đoan, em đâu rồi!
Còn chưa kịp lau mặt, thay đổi xiêm y cho khỏe người, hắn đã đứng nguyên vị ở nhà trước lớn tiếng réo gọi Trịnh Thục Đoan.
Rất nhanh chóng, cô xuất hiện với vẻ mặt lấm lét e dè, rõ ràng đã tiếp thêm phần chân thật để nói lên rằng linh cảm tồi tệ của hắn là chính xác!
- Đã xảy ra chuyện gì?
Trịnh Kiến Trạch lên tiếng bằng giọng điệu tra xét.
- Dạ...cái lọ sứ ở nhà sau...
Vừa nhỏ giọng trả lời, Trịnh Thục Đoan vừa lấy từ trong túi áo lụa ra chiếc lọ sứ bị mẻ ở miệng. Trông thấy thứ vốn dĩ thuộc về sở hữu của mình, thứ mà mình dày công cực khổ điều chế, rốt cuộc còn chưa kịp hấp thụ đã bị...
Thời khắc này, trong bộ veston trắng tinh tươm, Trịnh Kiến Trạch đã hoàn toàn mất đi vẻ điềm tĩnh lịch thiệp ngỡ như là dĩ nhiên của mình, thay vào đó! Mặt mày hắn đỏ tím lên vì tức giận, đôi mắt trợn trừng tựa hồ một con Cú Vọ đang chực chờ săn mồi trong đêm đen u ám. Giọng hắn gằng xuống, giống như đang kịch liệt khắc chế để bản thân đừng xuống tay sát nhân lúc này!
- Tao biết mày không có lá gan đó đâu, là đứa nào làm!? NÓI!!!
Suốt ba năm trở thành anh em, từ khi Trịnh Kiến Trạch cứu vớt cô lên khỏi con sông nơi mà Trịnh Thục Đoan, nói đúng hơn là Ngô tự sát, thì cũng kể từ ngày đó đến nay cô đã trót mang nặng chữ nghĩa ân với người đàn ông chính tà bất phân này. Hắn trao cho cô tên họ, trao cho cô một thân phận đứng trên ngồi trước thiên hạ, trao cho cô tình thân quyến thuộc mà chưa hề có lần đắn đo vụ lợi.
Trịnh Thục Đoan đã luôn biết rõ, mặc kệ anh hai mình là con người như thế nào, mặc dù đằng sau hắn đã làm lắm sự ác nhơn thất đức thì...cô vẫn nguyện lòng đồng hành bao che, để cả hai thật sự trở thành anh em đúng nghĩa!
Chưa bao giờ, chưa từng trong suốt ba năm qua Trịnh Kiến Trạch dùng cách xưng hô "Tao - mày" lớn tiếng quát nạt cô, thế nhưng hôm nay...hắn đã làm rồi, đã khiến Trịnh Thục Đoan sợ hãi rồi.
Vốn chẳng hề có ý định che giấu giúp chú tiểu San Ya, vậy nên Trịnh Thục Đoan thẳng thắn kể lại toàn bộ sự việc xảy ra lúc ban ngày, cuối cùng chốt lại một câu "...nó còn đang nằm trong buồng ngủ của em."
Tất nhiên, Trịnh Kiến Trạch chẳng hề đợi chờ thêm bất cứ giây phút thừa thãi nào nữa! Hắn lập tức hướng tới buồng phòng của em gái mình mà xông vào, nhưng hoá ra bên trong hoàn toàn trống rỗng, không có chú tiểu San Ya, mà Lê Mộng Thủy cũng tuyệt nhiên biến mất!
- Chuyện này là sao hả, Thục Đoan!? Nó đâu rồi?
Trịnh Kiến Trạch quay phắt lại nhìn cô trân trân, giọng điệu vẫn không chút hoà khí.
- Lê Mộng Thủy, chắc chắn là cô ta đã đưa nó trốn rồi!
Trịnh Kiến Trạch nhếch môi cười khẩy, biểu cảm trên mặt độc ác vô ngần. Hắn chậm rãi tháo chiếc dây nịt đeo nơi thắt lưng ra siết chặt trong lòng bàn tay, rồi từ tốn cùng Trịnh Thục Đoan đi ra nhà trước kéo ghế ngồi, rót trà uống, điềm nhiên tới mức quái dị.
Chợt, hắn thình lình đập tay xuống mặt bàn làm kinh động đêm hôm khuya khoắt, liền đó đám gia đinh trong nhà rất chi hiểu ý mà tức tốc ùa ra, gần cả trăm con người không lưỡi khuyết tật đứng xếp hàng ngay ngắn ngoài sân chờ khẩu lệnh của cậu hai Trạch, chủ nhân tối cao đời họ.
- Đốt đuốc lên! Nội trong đêm nay bọn bây phải bắt sống cho bằng được con đàn bà Lê Mộng Thủy và thằng ranh trọc đầu đó về đây! Nếu không, chính tay hai Trạch này sẽ lột da lóc xương từng đứa tụi bây ra. Giờ thì cút khỏi mắt tao và đánh hơi tìm kiếm bằng được tụi nó đi!!!
Lời vừa dứt cũng chính là lúc cả trăm tên gia đinh túa ra đổ xô lục lọi tìm kiếm tất cả mọi nơi từ trong nhà, ngoài vườn, cho tới lộ cái! Phút chốc toàn bộ vùng này đều bị náo loạn đêm nay, bọn gia đinh giống như diều hâu đỏ đèn đốt đuốc truy lùng một người con gái cùng một đứa trẻ khắp các hang cùng ngõ hẹp.
Trịnh Thục Đoan suốt khoảng thời gian này chọn cách im lặng, cô hiểu rõ tính nết anh mình, chú tiểu San Ya kia chắc chắn không còn đường sống sót. Nhưng nội tâm lại lén lút chạy tới chỗ Lê Mộng Thủy, nàng to gan dám dẫn đưa San Ya trốn chạy nghĩa là đã trực tiếp muốn đối đầu cùng cậu hai Trạch, dĩ nhiên sẽ bị liên lụy, hai Trạch dễ dầu gì bỏ qua!
Có lẽ Trịnh Thục Đoan nên vui, bởi vì Trịnh Kiến Trạch sẽ thay cô ra tay, không cần phải sợ cảnh tượng yếu mềm chẳng đành lòng khi đứng trước dung nhan ấy nữa. Rồi đây oán thù sẽ được báo trả, kẻ bạc ác phải lãnh nhận hậu quả khốn cùng, đó mới chính là kết cục trọn vẹn nhất mà Trịnh Thục Đoan mong muốn, đền bù lại cho tất cả thương tích thể xác lẫn tâm hồn mà cô đã phải gánh chịu.
- Lo lắng cho con đàn bà đó?
Trịnh Kiến Trạch lạnh nhạt cất lời hỏi.
- Không, em hận ả đến thấu xương tận tủy, sự thật phơi bày rồi, chính ả đã bán em!
- Ồ! Vậy vừa đúng lúc nợ cũ nợ mới thanh toán hết một lượt đi thôi.
Cô dứt khoát gật đầu chấp thuận, lửa hận thù cứ theo từng giây khắc trôi qua mà không ngừng dâng trào cuồn cuộn. Chợt, Trịnh Thục Đoan như nhớ ra điều gì đó, cô nâng tách trà lên ngang mũi ngửi ngửi rồi mở lời.
- Nước trong lọ sứ đã bị thằng ranh kia uống gần hết rồi, không dùng được nữa, anh hai tính làm sao đây?
Không nhắc thì thôi, nhắc rồi lại làm dấy lên cơn điên tiết trong lòng Trịnh Kiến Trạch, hắn nghiến răng trèo trẹo, đáp.
- Suýt chút nữa anh đã phải ngồi tù, khó khăn lắm mới luyện chế ra được nó. Hai Trạch này không dễ gì bỏ cuộc đâu, để rồi xem, dù có phải ở tù, anh mày cũng sẽ luyện thành thứ đó thêm một lần nữa!
Lời lẽ Trịnh Kiến Trạch kiên định sắc bén, khơi gợi cho Trịnh Thục Đoan một toan tính hết sức nhẫn tâm, cô chẳng hề đắn đo mà đề cập ngay tức khắc.
- Lần này không cần phải dính dáng tới chính quyền, tù tội gì đâu anh. "Nguyên liệu" dành cho anh đã có sẵn rồi, không cần tìm kiếm bắt về nữa.
- Ý em là...?
Trịnh Kiến Trạch nheo mắt nghi hoặc ngó dòm sang em mình, chỉ thấy Trịnh Thục Đoan cong môi nở ra nụ cười tựa vầng trăng khuyết đầy sâu cay ẩn ý, thốt ra vỏn vẹn rằng.
- Lê Mộng Thủy còn trinh!
...
Lại nói về phía Lê Mộng Thủy, ban nãy nàng sau khi nghe tiếng Trịnh Kiến Trạch trở về, lòng nặng nề dự cảm chẳng lành vậy nên bèn bạo gan cõng chú tiểu San Ya trốn đi khỏi nhà họ Trịnh.
Quả nhiên chạy trốn một hồi thì trông thấy từ xa có thấp thoáng vô vàn ngọn đuốc lập lòe như ma trơi lơ lửng, hẳn là đang bủa vây tìm nàng. Lê Mộng Thủy nhanh chân ôm San Ya trốn vào một góc vườn lạ, xung quanh tối đen như mực, ngoài những tiếng bước chân dồn dập đằng xa vọng về thì chỉ có tiếng côn trùng rả rích. San Ya lúc này cũng đã hồi tỉnh, chú sợ lắm, mà Lê Mộng Thủy cũng sợ chẳng kém gì, nàng từng chứng kiến cảnh tượng bên trong căn nhà gạch đỏ khi chính mình suýt chút đã trở thành phế nhân dưới tay hai gã đồ tể đó, và cũng đã chứng kiến bà Lụm bị lôi đi gϊếŧ ૮ɦếƭ thê thảm như thế nào, vậy nên nàng không thể trơ mắt ngó nhìn San Ya ngây thơ ૮ɦếƭ thảm, liều mạng cứu người...rốt cuộc sẽ đẩy đưa Lê Mộng Thủy tới kết cục nào đây?
San Ya nhỏ bé rúc trong lòng nàng thút thít khóc, Lê Mộng Thủy sợ làm kinh động đám người ngoài kia nên đã dùng bàn tay mình nhẹ nhàng bịt miệng San Ya lại, thỏ thẻ bên tai trấn an chú.
- Đừng sợ, có tôi đây mà, tôi sẽ giữ chú an toàn!
Đáp lại nàng, San Ya khẽ gật, chú tiểu đáng thương kịch liệt kiềm chế cơn hoảng loạn trong lòng, nội tâm không ngừng niệm Phật gia hộ độ trì cho cả hai.
Nhưng mà...
Cuối cùng, họ vẫn bị phát hiện! Một tên gia đinh đã ú ớ truy hô cho bọn còn lại ùa tới vây bắt hai người, trong lúc nguy cấp nhất, Lê Mộng Thủy đã có một quyết định vô cùng táo bạo khi tự mình chạy ra đánh lạc hướng tất cả để chú tiểu San Ya tìm đường tẩu thoát khỏi vòng vây. Nàng quyết vậy là vậy, cũng chẳng cho San Ya có thời gian đôi co trắc ẩn, liền xông ra bên ngoài thu hút toàn bộ sự chú ý của đám gia đinh gần đó đuổi theo mình!
Kết quả, dĩ nhiên Lê Mộng Thủy liễu yếu đào tơ đấu tranh chẳng được bao lâu thì đã bị bắt giữ. Bọn gia đinh xích tay nàng lại một cách тһô Ьạᴏ rồi lôi về nhà họ Trịnh, tuy vòng xích làm da thịt nàng nhói lên buốt rát và nỗi lắng lo về sự trừng phạt của anh em họ Trịnh cứ tựa hồ đang cào xé tâm can. Thế nhưng nàng vẫn còn an ủi được mình rằng...chú tiểu San Ya không hề bị bắt lại, có vẻ như đã thành công chạy thoát rồi, Lê Mộng Thủy vẫn vô cùng vui mừng!
...
Đám gia đinh bắt nàng quỳ giữa sân, ống quần lụa vì nãy giờ chạy trốn rượt đuổi mà lấm lem hết cả, tóc tai nàng cũng tán loạn, trông bộ dạng chật vật biết bao, nhưng dường như càng tả tơi thì Lê Mộng Thủy lại càng xinh đẹp bội phần, một nét đẹp mong manh sương khói khiến người ta phải động lòng muốn mang về bảo hộ chở che. Chính Trịnh Thục Đoan cũng không ngoại lệ, vậy nên không dưới một lần cô chẳng nỡ nào xuống tay hủy hoại người con gái đẹp đẽ đến ngần này.
Nhưng không phải đêm nay! Trong đêm này, Trịnh Kiến Trạch sẽ thay cô xuống tay báo thù.
Lộc cộc...lộc cộc...
Tiếng guốc mộc của Trịnh Thục Đoan dọng xuống bậc thềm tam cấp, từng tiếng như đóng đinh vào tim Lê Mộng Thủy. Cô tiến tới trước mặt nàng, đưa tay nâng lên chiếc cằm nhỏ, bắt người đang quỳ phải ngẩng đầu đối diện mình.
- Chào cô Thủy, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Trịnh Kiến Trạch cũng thong thả bước tới, hắn ngồi xổm xuống kế bên nàng, bàn tay vuốt ve chiếc cổ trắng trẻo mặc kệ cho nàng có đang vùng vẫy phản kháng, rồi hắn nói.
- Tao thích mấy đứa con gái còn trinh, nhưng mày đừng nghĩ tao sẽ đem mày lên giường làm mấy trò nhảm nhí đó! Thật tốt khi mày vừa còn trinh lại vừa thuộc sở hữu hợp pháp của em gái tao, nó đã cho tao toàn quyền với mày, và...bây giờ hai Trạch này cần mày, cần cái đầu của mày! Cho tao được chứ!? Hahahahaha...!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc