Đứng ở bên bàn làm việc, Nghê Tất Thư ra sức cọ rửa những thứ dơ bẩn dính đầy trên mặt bàn, mồ hôi đổ ra không ngừng.
Áo T shirt dính chặt vào trên người cô, nếu là cởi ra có thể vắt được nửa thùng mồ hôi.
Thời tiết rất khó chịu, nhiệt độ gần 34 độ rất nóng, cả khu nhà vận chuyển hàng hóa được duy nhất có một phòng làm việc nhưng ngay cả điều hòa cũng không có —— cho dù có điều hòa cũng không có tác dụng gì, vì phòng làm việc không có cửa.
Choáng váng nhìn lên trần nhà những mảng tường lỗ chỗ, xiêu vẹo chỉ chực rơi xuống
Nghê Tất Thư vừa nóng lại khát, giống như ở Sa mạc Sahara phải đi mấy trăm cây số, không tìm được ốc đảo xuất hiện trước mắt, để cho cô sảng khoái giải khát hóng mát.
Tôi không sợ mệt mỏi, nếu như mệt mỏi nữa thì công việc tôi đều có thể làm!
Ba ngày trước những lời nói còn văng vẳng bên tai, ba ngày sau hiện tại, cô lại muốn chửi mình thật là ngu ngốc.
Vì nghĩa khí cùng nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, cô từ một thư ký chuyên nghiệp lắc mình một cái trở thành "Lao công" .
Ba ngày này, quả thật giống như một tai nạn ——
Từ ngày thứ nhất, bộ đồ công sở chuyên nghiệp bị đem gác xó, ở chỗ này không ai cần cô xinh đẹp, không ai muốn nhìn cô xử lý tài liệu, liên lạc phối hợp với các bộ phận khác, cô chỉ trông nom một đôi tay là đủ rồi.
Trước tiên chủ tịch khẳng định không cần phải làm việc hiệu quả, chỉ cần cô dọn dẹp nơi này cho sách sẽ, hại tay cô bị …….
Cô biết nơi này vừa bẩn vừa cũ, nhưng công việc này, không phải để cô làm chứ?
Phùng Đốc có thể thuê Obasan hoặc người làm công, tóm lại trên sách vở lý luận nói cho cô biết, cô là thư ký chuyên nghiệp không phải dùng để làm lao công.
Nhưng nếu sẽ tiếp tục nhớ tới sở trường chuyên nghiệp của mình, liền không khỏi làm lòng cô đau lòng.
Giờ phút này dáng vẻ của cô có giống thư ký chuyên nghiệp?
Mặc dù Phùng Đốc yêu cầu cô ăn mặc đơn giản, nhưng mỗi sáng sớm phải mặc áo T shirt, quần thường ra khỏi cửa cô muốn nguyền rủa, nhất là mỗi lần cha cô thấy cô vẻ mặt đau khổ ra cửa, lắc đầu quay vào nhà, không khỏi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô, cô giống như ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói được.
Dùng tay áo lau mồ hôi, cô nhanh chóng tăng tốc độ cọ rửa, bởi vì cô biết Phùng Đốc đi kiểm tra kho hàng cũng sắp trở lại, cô muốn cho anh ta biết cô mất một buổi sáng để cọ rửa cái bàn này, không cắt một lớp da của cô mới là lạ.
Đang suy nghĩ, sau lưng liền truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, không nhanh không chậm, vững vàng bước đến tự tin —— là Phùng Đốc!
Cô kinh hãi, rướn cổ từ mặt bàn nhìn ra ngoài, thân thể cao lớn đang xuyên qua mấy chiếc xe tải vận chuyển hàng hóa hướng phòng làm việc đi đến.
Nguy rồi, binh đến dưới thành, muốn chạy cũng không kịp rồi !
Cô thầm hô không ổn, đầu co rụt lại, đang muốn làm thế nào để thoát thân, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía dưới mặt bàn, không gian lớn vừa đủ chỗ cho một người.
Không chút do dự, cô lập tức khom người chui vào dưới gầm bàn.
Theo như mấy ngày qua quan sát, anh ta có thói quen đến mười hai giờ sẽ đi ra ngoài, ba giờ trở lại, đi làm cái gì cũng không biết, mỗi ngày rất là cố định.
Nhìn thời gian anh ta cũng không sai biệt lắm, chắc chỉ là đi vào lấy thứ gì đó rồi sẽ rời đi chứ?
Cô suy nghĩ tự an ủi mình, cố gắng đem người mình rúc vào góc bàn tránh không để người phát hiện ra, giống như đang trốn trách xã hội đen vậy.
Mở mắt to, cô nhìn thấy một đôi dài duới quần jean. Anh ta dừng lại nhìn xuống, hiển nhiên là kiểm tra bàn làm việc của anh ta đã được lau sạch sẽ chưa.
Sau đó đẩy cái ghế, thân hình cao lớn ngồi lên cái ghế cũ kỹ, một đôi chân thật to giang rộng ra, nhìn tư thế bất nhã nhưng có vẻ tự nhiên.
Nhịp tim tăng nhanh, cô rất sợ anh ta đột nhiên duỗi chân dài một cái, sẽ đạp cô cách xa vạn dặm.
Thật may là anh ta không có thói xấu đó, cô cẩn thận núp ở cách chân dài anh ta 10 cm, giống như con chuột nhỏ tránh mèo con len lén thở dốc.
Đang đưa nhịp tim từ từ trở về ổn định, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm trước mắt đại bàng uy Hi*p, lại phát hiện ở cự ly rất gần, nếu anh ta đứng lên quả thật như Cự Nhân.
Mê muội theo dõi đôi chân dài của anh ta, bắp thịt bền chặt đường cong mê người, từ bắp chân lên đến bên trên. . . . . .
Đột nhiên, nhảy vào tầm mắt làm cho cô đột nhiên ngẩn người là phái nam trong quần của anh ta, ngay sau đó hai gò má đỏ lên giống như vừa nuốt một cân ớt chỉ thiên, một mảnh nóng rát.
Trời ạ, "Cái đó bộ vị" của anh ta làm cho cô ngượng nghịu, trong không gian nhỏ rất khó khăn để cô di chuyển, hại cô không nhìn cũng không được.
Mùi đàn ông rất đặc biệt phả vào mũi cô, đó là một loại pheromone phái nam cùng mồ hôi lẫn nhau, giống như là khác phái hấp dẫn nhau, làm cho cơ thể cô xôn xao sinh ra một loại cảm giác biến hóa xa lạ.
Lập tức, kiến cô mặt đỏ.
Lúng túng nhìn vào chỗ không muốn nhìn lại bị chen chúc tại nơi chật hẹp cùng nóng bức, mồ hôi theo trán của cô rơi xuống gương mặt một đường trợt xuống cổ, cảm giác như có hàng trăm con kiến nhỏ bò trên người cô, làm cho cô vừa nhột vừa khó chịu.
Nhưng một đôi chân dài lại chậm chạp không có đứng dậy rời đi như tính toán, vẫn chuyên tâm lật xem tài liệu, trong phòng làm việc chỉ truyền tới tiếng quạt máy cũ kỹ kêu két két, cùng tiếng lật giấy.
Anh ta rốt cuộc lúc nào thì mới chịu rời đi? Nghê Tất Thư trong lòng buồn bã hô hào.
Trời ạ, người đàn ông này đúng là khắc tinh kiếp trước của cô? Tại sao cô làm chuyện gì cũng sẽ cùng anh ta xung khắc?
Cả buổi sáng làm lao công, nên tiêu hao thể lực, mồ hôi dùng hết rồi, bụng đói kêu vang thật sự khó chịu, trong hoàn cảnh này đi ở đều khó, cô có bản lãnh cảm thấy bụng đã xảy ra là không thể nào ngăn cản xao động ——
Ừng ực ừng ực!
Đột ngột tiếng vang phá vỡ không gian yên lặng trong phòng làm việc, không hết sức rõ ràng, cũng tuyệt đối không thể bỏ qua.
Ngẩng đầu lên, Phùng Đốc ngước mắt nhìn khắp bốn phía, không phát hiện có cái gì, chỉ ngoại trừ ở trong phòng làm việc không thấy bóng dáng của Nghê Tất Thư đâu.
Đang muốn cúi đầu tiếp tục xem nốt phần tài liệu, bất chợt âm thanh vang dội lại truyền ra, lần này anh ta nghe được rất rõ ràng, là từ dưới gầm bàn của anh.
Nhanh chóng đẩy cái ghế lui về phía sau, anh ta cúi người, ánh mắt nhìn thấy một đôi mắt ảo não.
"Cô trốn ở chỗ này làm gì? !"
Sắc mặt của anh ta so với cô không tốt hơn bao nhiêu.
"Tôi. . . . . . tôi đang quét dọn!" Cô ấp úng nặn ra nụ cười gượng.
"È hèm, ở dưới bàn?" ánh mắt lạnh lùng bén nhọn giống như có thể chọc phá lời nói dối của cô.
"Bởi vì. . . . . ." Một đôi mắt nhanh như chớp nhìn."Dưới mặt bàn rất bẩn, không ngờ đang lau, thì anh trở lại rồi !" như vậy mà cũng nói láo được, chính cô cũng không tin.
Vùi ở dưới gầm bàn, cô như vậy để anh ta nghi ngờ, thật nhếch nhác!
"Chủ tịch, có thể hay không trước hết để cho tôi đi ra?" Cô cười, nhún nhường yêu cầu nói.
Anh ta mặt không chút thay đổi nhìn cô mấy giây, mới rốt cuộc lui ra, để cho cô giống như con chuột từ trong động đất nhếch nhác từ từ bò ra ngoài.
Vỗ vỗ bụi bám trên người, cô đang tính toán làm thế nào để đi ra ngoài thì nghe tiếng nói vang lên.
"Cô lau bàn cả buổi sáng sao?" Anh gương mặt tuấn tú như thời tiết tháng ba rất lo lắng.
Cô cũng biết, nên trốn không được.
"Cái bàn này rất bẩn. . . . . ." Cô đỏ bừng mặt, cố gắng giải thích.
"Tôi không muốn cô lấy cớ." Anh không phải tốn tiền để cô tới ᴆục nước béo cò .
Nghe giọng điệu này, đúng là một chủ tịch không lẫn lộn tình, lý.