Chú Ơi, Tôi Có Thai Rồi - Chương 08

Tác giả: Khanh Ẩn

Tôi đứng khép nép người không dám nhìn thẳng mặt người đàn ông kia, trong lòng thì có chút lo lắng bởi vì không tự nhiên mà tôi lại bị thu giữ hộ chiếu như thế. Ăn xong người đàn ông đó rời đi rồi tôi mới dám hỏi Vú:
– Vú ơi. Sao cậu ấy lại nói là giữ hộ chiếu của con vậy ạ?
Vú nghe tôi hỏi vậy thì sắc mặt liền trở nên khác lạ mà ấp úng đáp:
– À thì. Tất cả người làm ở đây đều phải đưa hộ chiếu cho cậu chủ thôi.
– Vú cũng đưa sao ạ?
– Đúng rồi. Mà thôi, cô không cần phải lo lắng gì đâu, cậu chủ không phải là người xấu.
– Nhưng con thấy lạ lắm.
– Lạ gì? Phòng hờ cô bỏ trốn thôi, nếu đủ tin tưởng rồi thì cậu ấy sẽ đưa lại thôi. Mà cô mau vào trong lấy hộ chiếu đưa cho tôi đi, kẻo quên.
– À, dạ.
Tôi thấy bất an và cảm giác nghi ngờ nhưng vẫn không dám làm gì khác cả. Thấy Vú cứ nhìn mình chằm chằm nên tôi mới đi lại túi lấy hộ chiếu mà bà chủ đã đưa cho mình rồi đưa lại cho Vú ấy, bà cầm lấy mở ra nhìn sơ một lượt rồi cũng quay lưng bước đi lên tầng, tôi nhìn theo bóng lưng ấy mà không biết rằng mình nên vui hay buồn, liệu rằng cuộc đời của mình sẽ trôi về đâu, có an toàn hay là không đây?
Ở một nơi xa lạ khiến tôi bỡ ngỡ với tất cả mọi thứ ở nơi đây, tôi nghe theo lời của Vú, bà ấy bảo làm gì thì tôi làm cái đấy ngay. Mãi đến khi trời tối rồi tôi chẳng thấy ai về nhà nên mới tò mò hỏi bà ấy.
– Vú ơi, sao đến giờ bà chủ và cậu chủ vẫn chưa về vậy ✓ú?
– Bà chủ nào?
– Thì người phụ nữ lúc sáng mà con đã gặp đấy ạ, bà ấy không phải là bà chủ sao ạ?
– Phải, nhưng bà ấy không sống ở đây, chỉ có chúng ta là ở đây thôi.
– Vậy hai mẹ con họ không ở chung nhà sao ạ?
– Hai mẹ con?
– Dạ?
Nghe câu hỏi của tôi khiến bà Vú đơ người mất mấy giây, gương mặt bà vừa muốn cười lại vừa cố nhịn khiến tôi như không hiểu chuyện gì cả, hay là mình đã nói sai cái gì rồi chăng? Tôi cố nhìn bà ấy thật lâu để trông chờ câu trả lời thì đột nhiên lúc này có người từ phía ngoài vào, thì ra là hai người họ về, thấy dáng đi khác thường và gương mặt đỏ bừng hình như bà chủ say rượu nên cậu chủ mới phải đỡ bà ấy, tôi thấy vậy thì liền vội đứng dậy, bà Vú lúc này mới kéo tay tôi lại nói:
– Họ không phải là hai mẹ con, cậu chủ là người tình của bà ấy nên đừng tò mò và cũng đừng nhắc gì về chuyện nhạy cảm này, biết chưa?
– Sao ạ? Người tình sao ạ?
– Im miệng.
Tôi thật tình nghe bà ấy nói vậy lại giật mình nên mới nói lớn như thế, kết quả là bị bà lớn tiếng nên cũng hiểu ra vấn đề mà đưa tay lên che lấy miệng ngay. Bà Vú theo cậu chủ đi lên phòng, còn tôi thì trở về phòng mình, cơ bản là tôi không được phép đi lên đấy nên cũng chẳng quan tâm làm gì. Trở về phòng tôi nằm lên giường nhưng cứ trằn trọc mãi chẳng ngủ được, tự nhiên tôi lại thấy nhớ chú Dũng vô cùng, chẳng biết là bây giờ chú đang làm gì nữa, khi trở về nhà không thấy tôi thì liệu rằng chú có tìm kiếm không? Liệu rằng chú có lục tung cả thành phố để tìm tôi hay không?
Nghĩ đến đấy tôi lại khẽ nhếch miệng cười rồi quay trở về với thực tại, miệng lẩm bẩm nói:
– Mày đúng thật là điên rồi Tường San.
Nằm trằn trọc mãi tôi cũng chẳng thể nào ngủ được nên mới đi ra ngoài uống nước, lúc này đèn phía ngoài vẫn còn sáng tôi nhìn vào bếp thì thấy cậu chủ đang đứng ở đấy uống rượu và nghe điện thoại một mình:
– Con sẽ về nước mà nên mẹ đừng nhắc mãi chuyện đó có được không?
– ..
– Con đã chịu nhiều áp lực lắm rồi, hết tiền giờ lại đến con dâu, mẹ muốn con phải làm sao thì mới vừa đây?
– ..
– Mẹ đừng nhắc gì đến chuyện lấy vợ với con nữa, nếu muốn tự khắc con sẽ đưa về ngay thôi.
Tôi đứng nghe được đến đó, chẳng muốn nhiều chuyện thêm vì sợ rắc rối vây vào người mình nên mới lặng lẽ bước nhẹ quay lung đi vào trong phòng, định im lặng như không có chuyện gì xảy ra thì đột nhiên lúc này có giọng nói vang lên:
– Cô đi đâu đấy?
– À, tôi định đi uống nước.
– Thế không uống à?
– Uống chứ ạ, tôi uống ngay đây.
Đúng là có tật giật mình, đứng nghe lén nên khi bị phát hiện thì trong lòng cứ dậy sống không ngơi. Giả vờ không biết gì tôi đi lại phía tủ lạnh lấy chai nước rồi cúi đầu bước vào trong, cậu ấy thấy thế thì liền nói tiếp:
– Cô sợ tôi lắm sao?
– Dạ, sợ lắm.
– Tôi đã ăn thịt cô đâu mà phải sợ?
– Thà cậu chủ ăn thịt tôi, chứ nhìn dáng vẻ lạnh lùng khó tính, khó gần này của cậu tôi lại thấy áp lực và sợ nhiều hơn ạ.
Lời của tôi vừa dứt thì đột nhiên cậu ấy lại bật cười, cái nụ cười thoát ẩn thoát hiện bởi ánh đèn và góc nghiêng khiến tôi phút chốc đơ người ra, thật sự không thể ngờ rằng trên đời này lại có quá nhiều trai đẹp đến vậy, dù ngạc nhiên vì vẻ đẹp trai này nhưng lại không thể phủ nhận rằng ông chú của tôi vẫn là nhất.
Thấy tôi cứ đứng ngơ người ra như thế thì chú ấy mới đưa ly lên uống cạn rượu rồi cất giọng nói:
– Cô không sợ bị ăn thịt vậy có nghĩa là cô đã từng bị ăn thịt rồi à?
– Sao, sao ạ?
– Giả vờ hay lắm đấy, tôi tưởng cô vẫn hồn nhiên như số tuổi của cô chứ?
– Cậu chủ đang nói gì mà tôi nghe không hiểu vậy ạ? Ai giả vờ? Cậu đang nói tôi giả vờ sao?
Nghe tôi hỏi nhưng cậu ấy không trả lời lại mà chỉ nhếch miệng lên cười khiến tôi tò mò vô cùng, tôi thật sự không hiểu được ý nghĩa trong từng câu nói ấy, bỏ mặc tôi lại tại chỗ cậu ấy bỏ đi lên trên phòng và không nói gì thêm nữa. Tôi đứng ngơ ngác cho đến khi bóng dáng kia dần khuất bóng, tôi thở dài một hơi rồi cũng bước trở về phòng mình ngủ, đêm đó tôi thật sự vì câu nói đó mà mất ngủ cả đêm.
3 tuần sau:
Những ngày sau đó tôi không còn thấy cậu chủ về nhà nữa, việc làm của tôi vẫn diễn ra bình thường. Tuy rằng chỉ mới sang đây nhưng dường như tôi đã thích nghi rất nhanh, chắc vì hoàn cảnh và số phận nên tôi phải chấp nhận thôi, buổi trưa hôm đó tôi đang ăn cơm cùng với bà Vú thì đột nhiên từ dưới bụng kéo lên một cơn buồn nôn khiến tôi phải chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh, chẳng biết lý do là gì nhưng tôi cứ buồn nôn mãi, ngồi một lúc ở trong này đến khi khỏe lại tôi mới bước ra, thấy bà Vú nhìn tôi bằng ánh mắt khác lạ nên tôi liền tò mò hỏi:
– Sao Vú không ăn đi ạ? Có chuyện gì sao Vú?
– Cô bị gì vậy?
– Con không biết nữa, tự dưng con bị buồn nôn quá Vú ạ.
– Buồn nôn? Chẳng lẽ…
– Chẳng lẽ gì vậy Vú? Sao Vú không nói tiếp ạ?
Đang nói chuyện thì đột nhiên Vú ấy im lặng khiến tôi tò mò vô cùng, chẳng hiểu sao hai người họ lại có tính giống nhau quá, nói giữa chừng thì lại thích im lặng khiến tôi tò mò vô cùng. Vú ấy nhìn tôi bằng ánh mắt khác lạ rồi cũng rời đi ngay sau đó, để tôi lại một mình trong căn nhà rộng lớn này càng làm tâm lý của tôi thấp thỏm hoang mang hơn, không có Vú ở nhà tôi vẫn phải làm việc một cách chăm chỉ nhưng chẳng hiểu sao ở bụng lại cứ dâng lên nhiều cảm giác khó chịu mà từ trước đến giờ tôi chưa từng bị.
Một tiếng sau Vú quay về, tôi thấy Vú trên tay xách một túi đồ rồi gương mặt cau có nhìn tôi nói:
– Mau vào trong thử đi.
– Gì vậy ạ?
– Que thử thai chứ còn gì nữa, mau đi vào thử xem kết quả thế nào.
– Sao ạ? Que, sao Vú lại đưa cho con que thử thai vậy ạ?
– Nhìn biểu hiện của cô xem, mới chỉ vừa sang đây đã gây hoạ rồi, cô còn không biết à?
– Họa? Sao con lại gây họa chứ? Vú nói gì mà con nghe không hiểu vậy ạ?
Vú ấy nhìn tôi bằng đôi mắt chán ghét không thể tả thành lời rồi thẳng tay đẩy người tôi vào trong nhà vệ sinh rồi đóng chặt cửa lại. Tôi ngơ ngác như không hiểu chuyện gì, lại càng không biết phải làm gì khi cầm trên tay túi que thử thai thế này, chẳng lẽ tôi có thai sao? Chuyện ấy sao có thể được chứ? Tôi vẫn còn chưa đủ tuổi cơ mà, với cả tôi và chú chỉ mới quan hệ gần đây thôi, không lý nào lại mang thai được.
Tôi ngồi nhìn túi que thử mà trong lòng đầy ngổn ngang những suy nghĩ, tôi không hiểu tiếng anh, lại càng không biết phải làm thế nào nên mới mở cửa ra hỏi Vú, Vú thấy vậy thì thở dài chán ghét hướng dẫn cho tôi rồi vứt lại một câu lạnh lùng nói:
– Tí tuổi đã ma quái thế này rồi, về sau còn như nào nữa chứ?
Nghe câu nói ấy của Vú lòng tôi như thắt lại, tôi ít tuổi thật nhưng tôi không hề hư hỏng. Dù hoàn cảnh của tôi không tốt nhưng con người tôi chưa bao giờ làm những chuyện sai trái, ngoại trừ ngủ với chú, người đàn ông đã cưu mang và nuôi lớn tôi đến ngày hôm nay, quả thật đấy như một cơn ác mộng đối với tôi vậy. Chẳng hiểu sao trong lòng bây giờ cứ dâng lên cảm giác tội lỗi, mà nước mắt đã rơi ướt đẫm cả gương mặt từ lúc nào cũng chẳng hay nữa.
Tôi làm theo hướng dẫn của Vú, kết quả trên que hiện lên hai vạch khiến tôi cảm thấy bất an ở trong lòng đi chẳng hiểu được kết quả đó là đúng hay sai, là có thai hay là không nữa. Dù từ nhỏ sống trong ngôi nhà giàu sang nhưng những chuyện này tôi chưa từng biết đến, ngay cả điện thoại chú cũng chẳng cho tôi chạm đến thì làm sao có thể biết được nhiều thứ chứ? Tôi cầm chiếc que trên tay đưa cho Vú, bà ấy nhìn một hồi lâu rồi thất thần nói:
– Tôi nghĩ cô chẳng sống được ở đây đâu, đến mức này thì phải về nước rồi đấy.
– Sao ạ? Vú nói thế có nghĩa là gì vậy Vú?
– Bà chủ rất ghét con nít, bây giờ cô lại có thai thì chẳng phải tự mình đi vào ngõ cục à?
– Có, có thai sao ạ?
– Cô là đang ngốc nghếch thật hay là giả bộ ngốc nghếch thế hả? Cô là người như thế nào, quan hệ trước 18 tuổi ra sao? Chẳng lẽ cô lại không biết? Đừng có giả vờ nữa, tôi thấy kinh dị lắm rồi đây.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc