Chú Ơi, Lên Giường Nào! - Chương 93

Tác giả: Pưn Pưn Chan

Nhưng rồi... Đẹp cũng có để làm gì đâu?
Tôi vẫn khiến người đàn ông của tôi buồn đây thôi? Tôi lại hành động một cách ngu ngốc nữa, trước đây là Kai, bây giờ thì là Vũ...
Đáng lẽ tôi chỉ thuộc về một mình anh, vậy mà giờ đây....
Dần dần, những giọt nước mưa chảy dài trên cửa xe khiến tôi không thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài nữa.
Mưa, thật thấu hiểu lòng tôi.
Mẹ tôi ôm lấy bả vai tôi, ẩn đầu tôi dựa vào vai mẹ. Sau đó, bà đặt một nụ hôn lên tóc tôi, vỗ về an ủi tôi.
"Không sao đâu con ạ, rồi Hoàng sẽ hiểu thôi, bây giờ nó chỉ mất kiểm soát một chút. Sau đó nó sẽ bình tĩnh trở lại, con cho nó một thời gian nữa... Hoàng rất yêu con, con biết mà... "
Lời mẹ tôi nói khiến tôi xúc động, môi tôi mím chặt lại, nước mắt tuôn ra ồng ộc, thậm chí tôi phải đưa tay ôm miệng ngăn mình không khóc thành tiếng.
"Nhưng mà... nhưng mà mẹ ạ... Con bẩn mất rồi... "
Mẹ tôi thấy tôi nói thế, liền nhíu mày lại.
"Bậy, con không bẩn, con là cô gái thuần khiết nhất. Mẹ tin là Hoàng sẽ hiểu thôi con. Hoàng sẽ tin con, như cách mà con tin cậu ấy. "
Tôi không nói gì nữa, chỉ biết gục đầu trên vai mẹ chảy nước mắt dòng dòng.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ biết tôi vì mệt quá mà ngủ gật trên vai mẹ.
Ừ, vì tôi quá mệt mỏi rồi...
....
..
.
Khi tôi cảm giác được thân thể mình được đặt trên một chiếc nệm mềm mại ấm áp, giống như là mình được ở trên những đám mây bồng bềnh, cũng là lúc tôi tỉnh lại.
Bố tôi vừa bế tôi đặt trên giường, vì tôi vẫn đang giả vờ nhắm mắt nên ông nghĩ tôi ngủ rồi. Bố giúp tôi chỉnh lại tư thế ngủ cho đàng hoàng. Sau đó bố tôi lặng lẽ kéo chăn lên phủ kín người tôi, đặt một nụ hôn lên trán tôi rồi thì thầm.
"Không sao đâu con gái, tất cả sẽ ổn thôi. "
Sau đó, bố tôi âm thầm bước ra ngoài, tiếng bước chân rất nhỏ, giống như là sợ tôi tỉnh dậy.
Tôi mở mắt nhìn lên trần nhà, nước mắt lại một lần nữa chảy xuống hai bên thái dương, ướt đẫm một mảng tóc.
Bố mẹ vẫn là người thương yêu tôi nhất, thế nhưng sự thương cảm của họ vào lúc này không thể xóa tan vết bẩn trong lòng tôi...
Tôi bỗng cảm thấy mình hôm nay rất hôi hám, tôi liền lật chăn dậy, như một cái máy mà tiến vào phòng tắm, chút bỏ quần áo rồi ngâm mình trong làn nước nóng.
Nhắm mắt lại, tựa đầu lên thành bồn tắm, những suy nghĩ ngổn ngang không ngừng hiện lên trong đầu tôi.
Tôi bứt rứt không chịu nổi, đành đưa tay với lấy cái điện thoại mà tôi vừa để lên kệ.
Tôi nhắn cho anh một tin.
Em xin lỗi!
Tôi nắm chặt chiếc điện thoại, đợi mãi đợi mãi mà không thấy phản hồi nào từ anh.
Tôi hiểu rồi...
Tôi không nên làm phiền anh lúc này!
Tôi cười gượng, một nụ cười méo mó...
Tôi để lại điện thoai lên kệ rồi chìm mình vào trong nước nóng.
Tôi cố kỳ cọ thật sạch cơ thể mình, ngay cả miệng cũng thế, nhưng, có cố gắng đến mức kỳ rách xước cả làn da mình... Tôi cũng không cảm thấy tâm hồn mình sạch.
Nụ hôn của Vũ như một thứ gì đó đeo bám lấy tôi, nó giống một con quái vật gặm nhấm linh hồn khiến tôi không chịu nổi.
Cuối cùng, tôi bất lực rồi tự đánh vào иgự¢ mình một cái, sau đó bật khóc như mưa...
/Tặng em quà sinh nhật sớm, anh muốn để tới sinh nhật em cho bất ngờ. Nhưng ngày mai em phải xuất hiện trước rất nhiều người, anh muốn tặng em vào lúc này để khẳng định rằng, em chỉ có thể thuộc về một mình anh. Dù ngày mai em đẹp và lộng lẫy tới mức nào, em cũng chỉ thuộc về anh. Sợi dây chuyền này là minh chứng cho điều đó. /
Câu nói ấy lại một lần nữa vang vẳng trong đầu tôi.
Phải, tôi đang tự giày vò chính mình. Tôi ghét bản thân biết nhường nào khi làm anh tổn thương.
Tôi chợt nhận ra... Mình đã yêu anh nhiều đến mức này rồi, yêu anh tới mức sợ một ngày nào đó anh bỏ đi, sợ một ngày nào đó anh biến mất, sợ làm anh đau lòng...
Tôi nghĩ nhiều cho anh tới mức, bản thân tôi tổn thương nặng nề tôi cũng không quan tâm, nhìn vào trong gương mà xem, tôi bây giờ đã thành hình dạng gì rồi?
Nhớ lại ánh như người dưng đó...
Tôi thực sự, sẽ mất anh sao?
Không!
/ you are my heart, em là trái tim của anh. Khi em đeo nó, dù em có đi xa tới đâu, bất cứ nơi nào, em hãy nhớ, em luôn luôn tồn tại ở trong trái tim anh. Cũng như là, anh luôn ở bên em. Mãi mãi, không bao giờ tách rời. /
Phải rồi...
Chúng tôi sẽ không bao giờ rời xa nhau!
Nghĩ vậy, tôi lại mân mê sợi dây chuyền trước иgự¢, ánh sáng trắng đỏ của nó truyền vào mắt tôi khiến khóe miệng tôi nở ra một nụ cười.... nhưng không hiểu sao, tôi vẫn rơi lệ.
Tôi tin anh, tin vào tình yêu của anh, chỉ là... anh nhất thời giận dỗi tôi thôi, ngày mai tôi sẽ đến nhà xin lỗi anh, mong anh tha thứ. Nhất định anh sẽ lắng nghe tôi nói.
Đúng thế, mẹ tôi nói đúng, anh chỉ là đang tức giận thôI!
Tôi cứ thế mà tự an ủi mình, tự vùi lấp cái lỗ hổng mất mát trong lòng.
Em yêu anh nhiều lắm, anh không thể nào mường tượng hết được đâu...
Tình yêu là từ hai phía, nhưng em chẳng cần nhận lại, em có thể yêu anh thay cả phần anh yêu em!
.....
...
.
Rời khỏi phòng tắm trong bộ dạng mệt nhoài, mệt tới mức tôi có thể cảm thấy xương cốt gãy vụn.
Tôi đặt cả cơ thể mình lên giường lớn, đưa mặt dây chuyền hình trái tim lên môi rồi hôn một cái, dù rằng, nước mắt vẫn rỉ ra từ khóe mắt kiệt quệ kia...
Em yêu anh...
Rất yêu anh...
Xin anh đừng rời xa em...
Tôi cứ thì thầm với sợi dây chuyền rồi vuốt ve nó.
Anh sẽ không rời xa em phải không?
Câu hỏi tự vấn của tôi vẫn chưa có lời giải đáp, mặc kệ đi, chỉ cần tôi yêu anh là được rồi...
Tôi ôm gối nức nở khóc rồi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc