Tôi nhìn anh, nước mắt càng lúc càng nhòe đi, anh cũng nhìn tôi bằng đôi mắt đau đớn, hình như những lời tôi nói tựa như một con dao chọc khoét trái tim anh.
"Anh biết không... tôi đã cố ghét anh... tôi đã ước gì anh đừng xuất hiện trong cuộc sống của tôi, tôi ước gì anh đừng tồn tại...
Tôi không thể... chấp nhận được những cảm xúc đang phát sinh... tôi không thể... "
"Đừng tự lừa dối mình. "
Chỉ một lời nói đơn thuần của anh thôi, nhưng nó như thấu hiểu toàn bộ tâm can tôi. Nó khiến tôi sinh ra cảm giác cực đoan để bảo vệ luận điểm của mình. Tôi thét lên trong giận dữ:
"ANH RỐT CUỘC LÀ THỨ QUÁI QUỶ GÌ CHỨ? TẠI SAO ANH LÀM TÔI TAN NÁT? TẠI SAO? NẾU ANH KHÔNG XUẤT HIỆN, TÔI ĐÁNG LẼ SẼ CÓ MỘT CUỘC SỐNG TRONG MƠ CÙNG CHỒNG SẮP CƯỚI CỦA MÌNH... TẠI SAO CHỨ?
"ANH CÓ BIẾT RẰNG, MỖI SÁNG TÔI THỨC GIẤC TÔI ĐAU ĐỚN VÀ TRỐNG TRẢI NHƯ THẾ NÀO KHÔNG? ANH CÓ HIỂU CẢM GIÁC ĐÓ KHÔNG?
CẢM GIÁC ĐAU ĐỚN KHI KHÔNG THỂ THẤU HIỂU BẢN THÂN MÌNH, HOÀI NGHI VỀ THÂN PHẬN MÌNH, LOAY HOAY VỚI VÔ VÀN NHỮNG CÂU HỎI VÌ SAO...
ANH LÀ AI? ANH LÀ AI MÀ KHIẾN TÔI ĐAU KHỔ TỚI THẾ? LÀ AI MÀ KHIẾN TÔI DO DỰ?
RÕ RÀNG, ANH CHỈ ĐANG LỢI DỤNG TÔI, CHỈ ĐANG COI TÔI LÀ BẢN SAO CHO NGƯỜI MÀ ANH THƯƠNG. ANH ĐÂU CÓ QUAN TÂM TỚI TÔI, ANH LÀM TẤT CẢ CHỈ VÌ MỤC ĐÍCH CÁ NHÂN CỦA ANH, ANH KHIẾN TÔI TỔN THƯƠNG, ANH PHÁ NÁT HẠNH PHÚC CỦA TÔI...
ANH, LÀ KẺ DỐI TRÁ... ANH MAU CÚT ĐI... BIẾN KHỎI CUỘC ĐỜI CỦA TÔI ĐI, ĐỪNG BAO GIỜ TỚI TÌM TÔI NỮA. "
Người ấy đứng đó, nơi khóe mắt rơi xuống một giọt nước. Anh ấy đang khóc... điều đó không khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút nào. Trái tim tôi như muốn nổ tung thành hàng vạn mảnh.
"Nếu tôi nói, em chính là người mà tôi thương thì sao? "
Tôi sững người nhìn người đó... Anh ta đang nói cái gì vậy chứ?
Tôi... sao có thể là người mà anh ta thương được?
Tôi sợ hãi, lùi về phía sau vài bước, cả cơ thể loạng choạng suýt ngã.
"Anh... anh nói gì? "
Gương mặt anh vẫn mang một nỗi thống khổ khiến cho người ta không thể không nảy sinh lòng thương.
"Nếu tôi nói, người mà tôi nhung nhớ bao đêm, người mà tôi khát khao tìm kiếm... chính là em thì sao? "
Không thể nào! Tôi chẳng có bất cứ ký ức nào về anh... Sao mà có thể?
"... Mày khiến cô ấy mất trí nhớ bốn năm chỉ để ςướק cô ấy khỏi tao. Mày và bố mày chuẩn bị xuống mồ được rồi đấy. "
Lời nói của người đó trong lần gặp đầu tiên bỗng nhiên vang đi vang lai bên tai tôi...
Không... không thể nào... không thể có chuyện đó được đâu.
Anh ta là kẻ dối trá! Tôi không được phép tin anh ta.
Đúng vậy!
Tôi ôm lấy đầu mình hét lên:
"Anh đi đi, tôi không muốn gặp anh nữa, anh mau đi đi! Biến khỏi cuộc đời tôi đi! "
Người đó không di chuyển, anh vẫn đứng đó, gió làm tóc và vạt áo anh bay, đôi mắt buồn nay càng buồn thêm nữa.
"Em không muốn gặp lại người đàn ông trong giấc mơ của mình sao? "
Lời nói của người đó tựa như một con dao cứa vào trái tim tôi.
Gặp?
Ngay từ đầu là tôi đã ấu trĩ, là tôi đã sai lầm khi mộng tưởng một người đàn ông không có thật, rõ ràng, Vũ là chồng tôi, anh ấy là cha của con tôi. Là do tôi cứ cố chấp tin vào giấc mơ của mình mà xa cách với thực tại.
Tất cả là do
tôi...
Tôi không nên tiếp tục mù quáng nữa, suốt ba năm qua, tôi đã đuổi theo một giấc mộng không có thật, đã tới lúc tôi trở về với Vũ và bảo bối rồi...
Tôi nên xóa sạch ký ức giữa mình và người đàn ông này, tôi không thể gần anh ta thêm một chút nào nữa.
"Không! Tôi không muốn, tôi mong rằng anh ta đừng nên tồn tại trên đời này. Tốt nhất là nên thế, tôi sẽ trở về nhà, tôi muốn có một cuộc sống hạnh phúc với chồng tôi và con tôi.
Tôi không do dự nữa đâu. Làm ơn, đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa. "
Người đó mím môi, đôi mắt của anh như một lưỡi dao bén nhọn đâm thẳng vào trái tim tôi, chưa bao giờ tôi thấy nét bi thương nào buồn bã đến thế. Trong đôi mắt của anh chỉ toàn là tuyệt vọng, tựa như màn đêm sâu thẳm ngoài kia.
"Được, như ý em muốn. "
Từ khóe mắt người đó lại tiếp tục rơi xuống một giọt nước mắt nữa, anh lùi bước về phía sau ba bước, sau đó quay lưng...
Tại sao tim tôi lại đau như thế? Tại sao...
Tôi đưa tay ra với, tôi muốn nói anh quay lại, tôi muốn anh giải đáp những câu hỏi trong lòng tôi... Tôi không muốn buông xuôi, tôi không muốn quên anh, tôi thực sự không muốn...
Nhưng rồi, tôi lại rụt tay lại, tôi không nên biết đáp án cho những câu trả lời đó thì tốt hơn. Tôi nên xóa hết mọi ký ức đen tối đó. Nên như thế...
Tôi ôm lấy иgự¢ mình, ngã khụy xuống đất, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều...
Lộp bộp! Lộp bộp!
Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đang chuyển dần sang màu sắc tối đen...Trời mưa mất rồi, những giọt mưa như một mũi giáo đâm thẳng vào lòng tôi. Mưa như thấu hiểu tất cả nỗi đau trong lòng tôi.
Tôi nhìn về phía trước, anh đang dần khuất bóng sau màn mưa dày đặc, anh không còn quay lại đưa ô cho tôi nữa, anh sẽ không còn quan tâm tôi nữa...
Bởi vì, tôi là một kẻ tồi tệ!
Tôi cứ thế mà bật khóc giữa trời mưa, mưa càng lúc càng xối xả, tôi có thể tùy tiện la hét trong cơn mưa này, bởi vì tiếng mưa đã lấn át giọng nói của tôi, nước mưa đã hòa với giọt nước mắt trên gương mặt tôi.
Sẽ không ai thấy, sẽ không ai nhận ra, sẽ không ai biết...
Như vậy không phải tốt hơn sao?
Tôi ôm lấy gương mặt mình, bật khóc nức nở như một đứa trẻ...
Tại sao lại khóc?
Ngày mai mày sẽ lên xe hoa cùng người đàn ông mày yêu nhất, anh ấy sẽ cho mày một cuộc sống tốt nhất. Tại sao lại khóc hả Quách Giai Tuệ?
Tại sao?
Tại sao... lại cảm thấy như vừa mất đi một thứ gì đó quý giá...