"Tôi, Hàn Thiên nguyện yêu Tố Uyên không trọn đời này mà trọn tất cả các kiếp còn lại của tôi."
Câu nói của Hàn Thiên vừa dứt cũng là lúc cả hội trường như bùng nổ, tất cả mọi người đều đứng dậy để vỗ tay chúc mừng.
Phải nói đây là một lời hẹn thề bá đạo nhất mà họ từng nghe, thường khi người ta hẹn sống bên nhau đến trọn đời hay đến đầu bạc răng long, lần này Hàn Thiên lại muốn bên cô trong tất cả các kiếp còn lại, một tình yêu chân chính thật đáng để người ta ngưỡng mộ mà.
Trên này Hàn Thiên đã sớm nắm chặt bàn tay Hàn Như. Anh đưa mắt liếc nhìn xung quanh một lượt, rồi mới tiếp tục lên tiếng.
"Tôi xin tuyên bố, Tố Uyên chính thức là nữ chủ nhân của Hàn Gia và cũng chính là vợ của Hàn Thiên tôi!"
Hàn Thiên vừa nói vừa đưa bàn tay cô lên cao. Cả hội trường lại một lần nữa trở nên nhộn nhịp.
Riêng Hàn Như, hiện tại thì đang xúc động đến không nói nên lời. Cô bây giờ chỉ biết nhìn Hàn Thiên và cười, nụ cười cô thật rạng rỡ. Ánh mắt thấy rõ niềm hạnh phúc.
Bên ngoài mặt trời đã lên cao, tiếng dương cầm vang lên đầy da diết, thiết nghĩ điều tuyệt vời nhất của một đời người là có thể nắm tay người mình yêu cùng nhau đi hết quãng đời còn lại. Hạnh phúc đơn giản là thế.
....
Hôn lễ kết thúc cũng là lúc trở về căn nhà chính.
Hôm nay, đúng một tuần sau kết hôn. Cuộc sống của Hàn Như bây giờ thật nhàn rỗi, cô hiện đang ngồi trên chiếc ghế lớn ngoài phòng khách, vừa ăn bát chè hạt sen vừa xem phim cười vui vẻ. Ngồi cạnh cô có Mộc An và Tiêu Nghi.
"Hàn Như, chị đừng có ăn nữa!"
Đang yên lành đột nhiên Mộc An quát lớn, không nể nang giật luôn bát chè của Hàn Như, uống một hơi cạn sạch.
Miếng ăn đang trên miệng tự nhiên bị ςướק mất khiến Hàn Như không khỏi tức giận, cô lừ mắt nhìn Mộc An.
"Chị không ăn để em ăn à?"
"Em sẽ không ăn nếu chị chịu đi thăm Lý Nghị và Hiểu Thần với em!"
Hóa ra là vì chuyện này, Hàn Như cũng sợ Mộc An quá rồi, tính đến giờ thì hai người họ chỉ mới lên rừng được năm ngày, mà bắt đầu từ ngày thứ hai Mộc An đã ám cô tới giờ, nhất quyết đòi cô đi cùng. Đùa chứ chồng cô ở đây thì cớ sự gì cô phải đi? Nhưng Hàn Như lại chẳng hiểu Mộc An, rủ cô đi đều có mục đích cả, đơn giản vì muốn đi thăm hai người họ thì phải được Hàn Thiên đồng ý nhưng người khiến anh đồng ý thì chỉ có thể là Hàn Như.
"Em nghĩ anh ấy cho à?"
"Thì em mới muốn chị đi xin."
Hàn Như thật sự cạn lời, nói như Mộc An thì cô đây chắc là bà hoàng, có những chuyện đâu phải xin là được.
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó đầy đăm chiêu của Hàn Như, Mộc An bật cười thành tiếng.
"Chân lý sống của anh Thiên bây giờ là chị đấy."
Nghe đến đây Hàn Như bất giác than thầm, cô nhìn Mộc An nở nụ cười méo xệch, đến cuối cùng thì cô vẫn chịu thua.
...
Hơn mười giờ tối, tại thư phòng, Hàn Như đang lười biếng ngồi vắt vẻo trong lòng Hàn Thiên, mắt nhìn chằm chằm vào quyển truyện trên tay, chốc chốc lại ngước lên nhìn anh rồi thở dài.
"Mỏi à?"
Hàn Thiên lên tiếng, mắt vẫn dán vào tập văn kiện, chỉ có tay là kéo Hàn Như ngồi thẳng dậy để cô có thể thoải mái.
"Không phải."
Nghe xong câu trả lời của Hàn Như, Hàn Thiên hơi nhíu mày, anh đẩy tập văn kiện sang một bên, không nói không rằng bế cô đi thẳng về phòng.
"Anh làm xong rồi à?"
"Chưa."
"Vậy sao về phòng?"
"Công việc có thể chậm trễ nhưng giấc ngủ của em thì không."
Hàn Như phì cười, phút chốc nhận thấy Hàn Thiên trở nên đáng yêu vô đối.
Về đến phòng, Hàn Thiên mới bỏ Hàn Như xuống giường, bản thân cũng nhanh chóng chiếm luôn tiện nghi của cô, một tay anh làm gối cho cô, một tay ôm cô trọn vào lòng, để cằm gác lên đầu cô, chân còn gác qua người cô.
Nhìn hành động của Hàn Thiên mà cô chỉ biết lặng người, lát sau mới ho nhẹ một cái.
"Anh ôm em ngủ thì phải tính phí."
Nói xong câu này Hàn Như mới thấy sai lầm, chồng ôm ngủ mà cô còn mặc cả, nghĩ lại thấy bản thân thật quá đáng.
"Em muốn gì?"
Giọng anh không mang vẻ giận dữ, Hàn Như mới dám thở phào, cứ tưởng sẽ bị anh mắng một trận nhưng không ngờ anh lại đồng ý khiến cô nhất thời bị choáng, mất vài phút mới định hình lại.
"Mai em muốn đi thăm Lý Nghị và Hiểu Thần."
"Mới xa mấy hôm mà đã nhớ rồi à?"
Chất giọng chua như dấm pha lẫn mùi thuốc súng làm Hàn Như bất giác rùng mình. Chọc ai cũng được nhưng chọc Hàn Thiên ghen thì cô không đủ can đảm.
"Không, không phải em nhớ."
Cô chỉ cần nói đến đây thì cũng đủ để Hàn Thiên hiểu vấn đề. Nhưng đối với anh, việc đi không dễ dàng đến vậy.
"Giá của em hơi cao đấy."
"Nhưng em không thể bớt."
"Không bớt nhưng có thể bù."
"Bù gì?"
Câu hỏi Hàn Như bừa dứt thì Hàn Thiên đã xoay người cô lại, đôi môi mỏng nhẹ nhàng áp lên môi cô, khẽ nhấn nhá.
"Sinh con cho anh."