"Em giỏi!"
Là lời khen nhưng Hàn Như đã thấy được một cái kết bi thảm đang đến cận kề và cô chỉ có thể đứng đấy chịu trận chứ không được phép chạy.
"Lát nữa em có thể ăn trước khi chịu phạt không?"
Hàn Như đưa tay lau giọt mồ hôi trên trán Hàn Thiên, vừa nói vừa nở nụ cười méo xệch.
Cô bây giờ chỉ nghĩ đến việc ăn uống, ban đầu do phải nghĩ đến cách để đối phó với Ngữ Tầm nên không thấy đói, giờ thì khác rồi có Hàn Thiên ở bên cô lại cảm thấy đói đến rã người.
"Đứng lên!"
Hàn Như gật đầu, đứng dậy, vừa mới ngẩng đầu lên cô đã thật sự choáng.
Ngữ Tầm và bọn thuộc hạ của hắn đã bị người của Hàn Gia bao vây đến không dám manh động. Riêng về phần Mộc An từ bao giờ đã nằm trong vòng tay của Lý Nghị.
Mặc dù biết thế lực và khả năng lãnh đạo của Hàn Thiên rất cao nhưng đối với gia thế của Ngữ Tầm thì sẽ không tầm thường đến mức chưa đánh đã hàng như vậy, nếu xác định chiến với Hàn Gia, ít nhất phải có sự chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Tại sao Ngữ Tầm lại sơ suất đến nỗi việc đề phòng bị đánh úp cũng không có? Hàn Như càng nghĩ càng khó hiểu. Bên cạnh Hàn Thiên vẫn điềm tĩnh nhìn vào thế trận.
"Chủ nhân! Ngữ Tầm không dở thủ đoạn chứ?"
"Hắn có thể sao?"
Hàn Thiên ảm đạm đáp lời, lừ mắt nhìn sang bên ngoài. Hàn Như bây giờ mới tiến về phía cửa sổ, nhất thời bị hoảng trước cạnh tượng bên dưới. Hóa ra không phải Ngữ Tầm không có sự đề phòng, mà là đề phòng nhưng vẫn bị Hàn Thiên phá. Người của hắn bị thuộc hạ của Hàn Thiên không thương tiếc diệt sạch. Xác được phơi bên ngoài rất ghê rợn. Nghĩ đến đây cô bất giác rùng mình.
"Tự ý giam người của Hàn Gia, còn gây thương tích? Rốt cuộc Ngữ Tầm ông muốn gì?"
Giọng nói không chút ấm áp của Lý Nghị vang lên, ánh mắt nhìn Ngữ Tầm như muốn Gi*t ૮ɦếƭ hắn ngay lập tức.
Hàn Thiên thì trái lại, hình như không bận tâm cho lắm, giao hết cho Lý Nghị tự ý xử lý, anh chỉ chăm chú vào Hàn Như, ánh mắt của anh làm cô lạnh cả sống lưng, ngay cả ngẩn đầu cũng chả dám.
"Nghị! Giao lại cho cậu, xử lý bên trong và ngoài cho gọn gàng, tôi về trước."
Hàn Như vẫn còn đang suy ngẫm nếu như về nhà thì phải chịu hình phạt gì đã bị Hàn Thiên bế phắc lên, Hàn Như như thường lệ đặt tay choàng lên cổ anh, chỉ là vừa nhất tay lên vết thương liền truyền đến cảm giác đau buốt, trán của cô vì thế cũng thấm mồ hôi. Hàn Như nhăn mặt mím môi chịu đựng thì cũng đã cảm giác được Hàn Thiên ngừng bước đi. E dè ngẩng mặt lên nhìn, sắc mặt của anh từ bao giờ đen sầm lại, lực ở cánh tay siết cả người cô thật chặt như muốn nghiền nát cô. Hàn Như khẽ nuốt ực một cái, lòng thầm cầu nguyện cho bản thân không bị văng xuống dưới kia ngay lập tức.
"Em sai rồi! Sai thật rồi!"
Vừa nói Hàn Như chuyển vị trị tay ra sau lưng Hàn Thiên, ôm cao không được thì ôm vừa tầm.
Pằng.
Tiếng súng vang lên đột ngột, Hàn Như cảm thấy cơ thể như vừa tiến lên vài bước, chưa đầy một giây sau đó, cô nghe một loạt tiếng súng vang lên, tiếng súng nghe đến rợn người, tim cô tưởng chừng đứng lại trong khoảng khắc đó. Cuối cùng chỉ nghe loáng thoáng tiếng cười của Ngữ Tầm rất nhanh chống vụt tắt.
"Chủ nhân! Chuyện gì vậy?"
Cô hỏi, Hàn Thiên không trả lời, chỉ nhìn cô, ánh mắt nhìn cô chưa bao giờ dịu dàng đến thế. Lòng cô vì thế cũng trở nên hoảng loạn.
Hàn Thiên nhìn cô nở nụ cười rồi đột ngột ngã khuỵu xuống sàn, nằm im bất động trên người cô, lúc này dường như bản thân cô cũng đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Tiếng bước chân dồn dập, tiếng gọi vội vã của Lý Nghị và Mộc An khiến Hàn Như chẳng còn nghĩ được gì nữa. Chỉ biết bản thân rất muốn khóc.
Hàn Thiên cứ thế lịm đi, bàn tay vòng qua ôm người Hàn Như thật chặt. Lúc còn một chút sức lực, một chút tỉnh táo trước khi lịm đi hoàn toàn, Hàn Thiên đã cố nói nhỏ với Hàn Như.
"Ai cho phép em khóc? Tôi vẫn chưa ૮ɦếƭ, em yên tâm nếu có ૮ɦếƭ tôi cũng sẽ đưa em đi theo, em căn bản không xa tôi được!"
"Vì sao chứ? Vì sao phải đưa em đi? Em vẫn muốn sống!"
"Vì em là thuộc hạ của tôi!"
Dứt lời Hàn Thiên dường như lịm đi hoàn toàn. Cả người cô run lên, đầu óc hoàn toàn trống rỗng chỉ văng vẳng bên tai tiếng nói của Lý Nghị.
"Điều người về bản doanh gấp. Nói Khắc Hùng chuẩn bị, Hàn Thiên đang bị thương, vị trí vết nằm ở bên trái. "
Nghe đến đây, tai cô như ù đi, thẫn thờ ngước nhìn xung quanh, tên Ngữ Tầm nằm bất động trên sàn nhà, máu chảy cả một vũng lớn. Còn máu của Hàn Thiên, thấm đượm cả cánh tay cô.
Hàn Như cứ như người thất thần, bản thân làm thế nào để về bản doanh cũng không rõ.
"Như! Em phải đi xử lý vết thương nếu không sẽ nhiễm trùng."
Lý Nghị đứng trước mặt cô quát lớn nhưng cũng chẳng hề gì với cô. Cô cứ như người vô hồn, ai nói thế nào cũng lắc đầu.
Cô làm sao an tâm để đi xử lí vết thương trong khi chủ nhân của cô vẫn đang bên trong phòng phẫu thuật?
Hôm nay dáng vẻ của Hàn Thiên khiến cô có chút không quen, trước đây dù có bị thương vẫn không thấy anh phải ở trong phòng làm phẫu thuật lâu như thế, đã mấy tiếng trôi qua nhưng vẫn chưa chịu tỉnh dậy.
Lý Nghị mệt mỏi bất lực nhìn Hàn Như, ánh mắt anh lạnh thấu can tâm, không nghĩ ngợi, cả bàn tay anh tát vào bên mặt Hàn Như một cái thật mạnh. Sau đó giận dữ quát lớn.
"Hàn Như! Em tỉnh lại cho tôi, Hàn Thiên như thế là tại em, vì bảo vệ em nên bây giờ mới phải đứng giữa ranh giới của sự sống và cái ૮ɦếƭ, còn em? Em nhìn lại bản thân em xem? Ngay cả bản thân cũng không thể tự mình chăm sóc? Em vốn không xứng với sự bảo vệ của Hàn Thiên."
Hàn Như đôi mắt ngấn lệ nhìn Lý Nghị chằm chằm, anh đánh rất đau nhưng cô vẫn không cảm thấy, anh nói rất hay, mắng cô rất đúng, tất cả là tại cô, chính cô hại chủ nhân của mình.