Hàn Như như muốn bốc hỏa, vội vàng lái xe đuổi theo. Trong đầu chỉ nghĩ đến từ "chém ૮ɦếƭ" mấy tên đằng trước. Hàn Như tức giận, số cô nhọ đến thế là cùng, nhấn ga tăng tốc, Hàn Như gằn lên một câu.
"Mẹ nó, bà còn chưa ăn sáng! Thuộc hạ của tên nào mà ngay một chút phép tắc cũng không có vậy?
Ở một nơi khác, tại ngôi biệt thự, Hàn Thiên đang ngồi trên chiếc ghế ở phòng khách, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm ra phía cổng lớn, ngón tay thon dài vô thức gõ xuống mặt bàn, phát ra tiếng kêu lộp cộp đến lạnh người.
Trái ngược với vẻ điềm tỉnh nhưng lại có tính xác thương vô cùng lớn của Hàn Thiên thì bên này Lý Nghị lại đứng ngồi không yên, đi qua, đi lại, chốc chốc lại nhìn ra cửa rồi quay sang nhìn Hàn Thiên, cảm nhận được ánh mắt sắc lẹm đang lườm mình Lý Nghị không khỏi lạnh sống lưng, bất lực thở dài sau đó lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Đi bao lâu rồi?"
Ngữ khí không chút ấm áp vang lên làm tên thuộc hạ đứng đằng sau run như cầy sấy. Vội vàng vệt mấy giọt mồ hôi trên trán, cúi đầu cung kính đáp.
"Hơn... hơn hai tiếng rồi ạ!"
Hàn Thiên nghe xong câu trả lời mà động tác ở tay chợt ngưng lại. Ánh mắt trở nên đầy mơ hồ.
Lý Nghị sa sầm mặt, trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Anh lo Hàn Như một phần thì lo cho Mộc An mười phần, dù sao Hàn Như đã từng được huấn luyện đặc biệt, nếu có gặp nguy hiểm thì cũng có cách để tự bảo vệ, còn Mộc An, ngay cả tự vệ cũng không có khả năng, nếu gặp nguy hiểm thì chắc chắn lành ít dữ nhiều.
"Gọi không nghe máy?"
"Hàn Như không nghe máy, Mộc An không liên ....."
Lý Nghị ảm đạm lên tiếng, còn chưa kịp nói xong câu đã thấy Hàn Thiên đứng phắt dậy đi ra ngoài, Lý Nghị không suy nghĩ gì nhiều, vội vàng đi theo.
Phía bên Hàn Như, cô vẫn chưa đuổi kịp chiếc xe phía trước, cuộc rượt đuổi đã diễn ra được 15 phút nhưng vẫn chưa đâu vào đâu.
Hàn Như chăm chú nhìn vào chiếc xe trước mắt, trong đầu không khỏi suy nghĩ đến một nhân vật có tiếng tăm trong thế giới ngầm.
Từ Hy Triệu là cái tên mà Hàn Như đang nghĩ trong đầu ngay lúc này. Vua tốc độ ở thế giới ngầm là hắn. Nhìn cách xử lý linh hoạt khi qua các đoạn đường hẹp và gập ghềnh, trong rất chuyên nghiệp, chỉ có thể là Từ Hy Triệu. Hàn Như đoán thế vì đã có lần được tận mắt chứng kiến hắn trên đường đua. Lúc đó nhìn hắn nhanh chống vượt qua các đối thủ và thủ đoạn để ngăn đối thủ qua mặt mình mà Hàn Như không khỏi thán phục.
Riêng về Hàn Như, cô rất có tài trong mấy khoảng về tốc độ nhưng chỉ trách Hàn Thiên không bao giờ cho cô va chạm nhiều với nó, suy cho cùng ở Hàn Gia cô chỉ thua sau Hàn Thiên và Lý Nghị, còn đối với Từ Hy Triệu cô vẫn thua xa.
Sau một hồi suy ngẫm lại xảy ra hai mâu thuẫn, nếu đúng như cô đoán là Từ Hy Triệu thì lý do hắn tấn công Mộc An là gì? Hắn là thuộc hạ của Ngữ Tầm, thì không lẽ Ngữ Tầm có ân oán gì với Hàn Gia? Nếu có mâu thuẫn với Ngữ Gia thì tại sao trước giờ không hề nghe Hàn Thiên nhắc đến? Nhưng tại thời điểm này người mà Hàn Như nghĩ đến chỉ có thể là Hy Triệu. Hàn Như bực bội, nhấn ga.
"Phiền phức."
Điểm dừng của chiếc xe phía trước là dưới chân một ngọn núi, đi theo đường quốc lộ ở biển sau đó tiếp tục chạy dọc theo một con hẻm, đi sâu vào bên trong sẽ có một căn nhà hoang nằm dưới chân núi. Nói là nhà hoang chứ nhìn nó chẳng khác gì một ngôi biệt thự bị bỏ hoang, nhìn rất tâm tối phần vì được nằm ở trong rừng núi và cách biệt hoàn toàn với khu dân cư nên trở thành nên u ám, lạnh lẽo.
Hàn Như đỗ xe ở một khoảng cách an toàn, bắt đầu quan sát tình hình. Chẳng thấy có động tỉnh gì bất thường, chiếc xe mà Hàn Như đuổi theo cũng chỉ đứng yên tại chỗ.
Hàn Như trong lòng cảm thấy bất an, cô theo chiếc xe đó từ đầu đến giờ mà bọn chúng không phát hiện hay có bất cứ sự thận trọng nào, không lẽ cô đã có nhầm lẫn, người trong xe không phải Mộc An? Hàn Như chán nản ngả người ra sau, nếu như nhầm lẫn thật thì chẳng phải cô đang làm việc dư thừa hay sao, còn bữa ăn sáng của cô. Càng nghĩ càng thấy tiếc.
Tóm lại để kiểm tra xem suy nghĩ của mình có chính xác Hàn Như vội vàng tìm điện thoại để liên lạc với Hàn Thiên. Nhìn xung quanh không thấy điện thoại đâu thì cô mới ngớ người, điện thoại cô để quên trong phòng, nhìn lại trên người cô không có gì ngoài bộ quần áo. Hàn Như thở hắt ra,vừa lúc đó lại thấy hai tên áo đen bế Mộc An bước vào căn nhà hoang, lần này Hàn Như đã chắc chắn rằng mình không nhầm lẫn, gương mặt Mộc An đập vào mắt cô như thế thì còn gì mà nhầm lẫn, nghĩ tới đây Hàn Như chỉ biết cười khổ, thôi thì trông chờ vào vận may, bây giờ cô sẽ lẻn vào cứu Mộc An, nếu cả hai rời khỏi đây mà bị trể giờ bay thì chỉ mong Hàn Thiên sẽ không bỏ về nước mà bỏ lại cô ở nơi đây.
Hàn Thiên từ lúc rời khỏi biệt thự khuôn mặt lại càng trở nên khó coi hơn bao giờ hết. Gương mặt lạnh tanh, ánh mắt dâng lên tia ૮ɦếƭ chóc.
Lý Nghị ngồi ở ghế phụ tập trung nhìn vào dấu chấm đỏ trên màn hình điện thoại mà không khỏi nhíu mày.
"Gì chứ? Sao cô ấy biết mà đến chỗ này?"
Lý Nghị đang định vị vị trí của Hàn Như, Hàn Như đang đứng ở phía dưới của chân ngọn núi đen, gọi là núi đen vì nơi đây là nơi xảy ra nhiều vụ án ૮ɦếƭ người hàng lọt mà cảnh sát không thể nào điều tra ra manh mối, căn bản đây là nơi mà các bang phái trong thế giới ngầm trừ khử nhau.
"Hàn Như không thể tự mình đến nơi này."
Hàn Thiên nói, bây giờ Lý Nghị mới nhận ra vấn đề, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm, gằn lên một câu.
"Con mẹ nó, một lũ khốn nạn!"