Hàn Như thở dài, bất giác đưa tay sờ lên mũi, định gật đầu thì giật mình nhớ lại.
"Chủ nhân không cho phép tôi ra ngoài!"
"Yên tâm, tôi xin phép rồi, còn có cả thuộc hạ đi theo."
"Vậy đợi tôi, tôi phải đi thay đồ!"
Hàn Như bỏ lại câu nói sau đó trở về phòng, khoảng tầm 5 phút sau đã chuẩn bị xong.
Cô hôm nay ăn mặc rất giản dị, chiếc quần bò màu bạc có vài đường rách ở đầu gối, chiếc áo thun phông rộng màu tím, sau áo có dòng chữ "RIP", mái tóc dài được buộc lên một cách tùy tiện. Chân đi đôi giày màu trắng.
Hàn Như nhìn tổng thể mình trong gương, xoay qua, xoay lại sau đó gật đầu hài lòng, đã lâu lắm rồi mới mặc lại dạng đồ này, dạng hầm hố mà cô ưa mặc lúc trước, thời gian sau này chủ yếu cô được chủ nhân sắp xếp toàn những nhiệm vụ đầy nhàn nhã như dự các buổi tiệc lớn nên cô đành phải dần thay đổi cách ăn mặc trở nên lịch thiệp, nhã nhặn hơn, bây giờ mặc lại vừa có cảm giác mới mẻ vừa có gì đó thân quen. Tóm lại cô vẫn chuộng nhất là kiểu này.
Hàn Thiên không có nhiều ý kiến với cách cô ăn mặc, chỉ cần cô thích và thấy thoải mái nhưng Hàn Như cô vẫn muốn thay đổi, cô không muốn một người nào đó bắt gặp mình ngoài đường với một phong cách hầm hố và rồi lại đánh giá thấp Hàn Gia.
"Mộc An! Đi thôi!"
Mộc An liếc qua nhìn Hàn Như một lượt từ trên xuống dưới sau đó bật cười.
Không hiểu sao ăn mặc như thế mà lại không làm vơi đi vẻ đẹp thuần khiết của Hàn Như mà ngược lại tạo cho người nhìn vào cảm giác gần gũi, rất cuốn hút, đâu đó còn có vẻ bất cần.
"Đi thôi!"
Hàn Như lên tiếng, Mộc An gật đầu. Hôm nay Hàn Như để Mộc An là người cầm lái. Còn cô nghĩ nên ăn món gì, sau một hồi suy nghĩ đắn đo cuối cùng cũng đã quyết định đi ăn hải sản, một phần lí do là bởi cô đang thèm cua ram me.
Mộc An thì sao cũng được, không có ý kiến nên cũng gật đầu đồng ý, tóm lại cả hai đã chọn một nhà hàng chuyên về hải sản ở gần biển.
Ra khỏi trung tâm thành phố, chạy dọc theo con đường biển lúc trước mà Hàn Như bất giác đề phòng, lần trước bị đánh lén ở đây nên bây giờ trong cô cảnh giác hơn hẳn. Cô không muốn lại bị ám sát thêm một lần nữa tại bờ biển này.
"Hàn Như!"
Mộc An lên tiếng cô mới thôi không nhìn xung quanh để quay sang nhìn Mộc An.
"Lần trước cho tôi xin lỗi."
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, cuối câu nói Mộc An còn nở một nụ cười. Hàn Như cũng cười ngượng theo.
"Xin lỗi vì chuyện gì?"
Hàn Như vừa cười vừa phán một câu làm Mộc An chị biết lặng lẽ thở dài.
Nói Hàn Như não cá vàng hay là cô quá thờ ơ, không quan tâm đến sự đời. Nhưng có vẻ trong trường hợp này Hàn Như nằm trong cả hai trường hợp trên.
"Hôm tôi bảo ghét cô!"
"À! tôi quên rồi, tôi cũng không quan tâm lắm!"
Hàn Như nhàn nhạt trả lời, tiếp đó ngả người ra đằng sau, ánh mắt hướng ra bên ngoài.
"Bị người ta ghét cô không buồn à?"
"Có gì phải buồn? Sống trên đời mà không ai ghét thì thật nhàm chán. Nhưng hơn hết, tôi không quan trọng vấn đề ghét hay thích, chỉ có hoàn thành tốt nhiệm vụ mà chủ nhân giao là điều mà tôi quan tâm nhất."
Mộc An khẽ liếc sang bên cạnh, rất nhanh quay lại tập trung lái xe, phút chốc trong lòng bất chợt dâng lên tia khâm phục, suy cho cũng thì người suy nghĩ được như Hàn Như cũng không nhiều. Nhưng có thể hiểu, Hàn Như là một người sống rất vô lo, vô nghĩ.
"Trước đây Hàn Thiên rất nuông chiều tôi."
Mộc An nói, vẻ mặt vẫn rất bình thản. Hàn Như khép hờ mắt, gật đầu. Thiết nghĩ chiều cũng phải rồi, một đứa em gái như thế này mà Hàn Thiên không thương thì chắc chắn anh có vấn đề.
"Nhưng giờ khác rồi!"
Giọng nói có phần hơi gắt gỏng, vẻ mặt Mộc An cũng nhăn nhó theo. Hàn Như đưa tay lên trán, thở dài, vẫn là cái tính con nít không sai đi đâu được.
"Hàn Như, cô là người quan trọng với Hàn Thiên."
"Tôi biết, vì tôi là thuộc hạ của chủ nhân!"
Mộc An liếc xéo cô một cái, cuối cùng vẫn cười khổ đầy bất lực.
"Chỉ sợ cái ngốc này của cô làm tổn thương anh tôi!"
Hàn Như phút chốc sa sầm mặt. Mộc An đã quá sai lầm khi bảo cô ngốc, trước đây tuy có một chiêu võ học mãi không xong, bị Niên Tiếu lừa một lần và một lần bất cẩn bị ngã đến suýt mất mạng thì cô cũng thuộc tuýp người thông minh bẩm sinh, bài tập gia sư Lý giao cô chưa bao giờ chưa hoàn thành, đặc biệt là chuyện tiền bạc cô tính rất chuẩn và nhanh. Nghĩ thì nghĩ thế nhưng Hàn Như cũng chả buồn phản bác, cô bây giờ chỉ muốn ăn.
Xe dừng trước nhà hàng, Hàn Như vào trước, Mộc An đi gửi xe rồi vào sau. Bây giờ Hàn Như mới để ý ba tên thuộc hạ vẫn đứng bên ngoài, Hàn Như tặc lưỡi, chửi thầm một câu. Cô mà cũng phải cần thuộc hạ đi theo bảo vệ thật đánh thấp khả năng tự vệ của cô.
Không nghĩ nhiều nữa, cô ngồi vào bàn và chú tâm gọi món.
Đã hơn 20 phút, Mộc An vẫn chưa thấy xuất hiện. Hàn Như bắt đầu hoài nghi.
Lát sau không thấy ba tên thuộc hạ Hàn Như đã cảm thấy có gì đó bất ổn.
Cô đứng dậy, đi xuống hầm giữ xe, chưa tới nơi đã thấy một chiếc xe từ trong hầm xe phóng ra, Hàn Như chau mày nhìn theo, cánh tay bên ngoài xe, đeo chiếc đồng hồ có đính kim cương dọc sợ dây thì sắc mặt cô liền thay đổi, đúng như cô dự đón, bây giờ thì chắc chắn lại bị ám sát lần nữa, nếu bọn này chỉ muốn khử Mộc An không thì sẽ không cố ý để cánh tay cô ấy ra ngoài cửa xe.
Hàn Như như muốn bốc hỏa, vội vàng lái xe đuổi theo. Trong đầu chỉ nghĩ đến từ "chém ૮ɦếƭ" mấy tên đằng trước. Hàn Như tức giận, số cô nhọ đến thế là cùng, nhấn ga tăng tốc, Hàn Như gằn lên một câu.
"Mẹ nó, bà còn chưa ăn sáng! Thuộc hạ của tên nào mà ngay một chút phép tắc cũng không có vậy?