"Em có thể để người khác bớt lo một chút được không?"
Hàn Như với lấy ly nước cam, uống một hơi cạn sạch, nghe Hàn Thiên nói thì cười nhăn nhở rồi tiếp tục công cuộc ăn uống.
Hàn Thiên nhìn cô đầy bất lực, gài nút áo cho cô xong liền ngã người xuống giường.
"Ăn xong thì lại đây xoa chân!"
Hàn Như nhai vội miếng sườn, sau đó cười, gật đầu. Cô ngồi ăn ngon lành, ăn hết món này lại sang món kia, từ sáng đến giờ chưa ăn gì thật sự làm cô gần như bất lực hoàn toàn, bây giờ thì hớn hở cứ như chồi non gặp mùa xuân. Thầm nghĩ cuộc đời sẽ tươi đẹp biết bao nếu mỗi ngày đều được ăn những món mình thích?
Đang miên man nghĩ ngợi thì cô bất chợp ngừng động tác, liếc sang bên cạnh, Hàn Thiên lặng yên nhìn cô chằm chằm, làm cô phát ngại.
"Chủ nhân! Ăn chung với em!"
Hàn Như vừa nói vừa bóc vỏ con tôm đưa ra trước mặt anh, rồi giật mình khựng lại giữa không trung, nhìn Hàn Thiên đầy rụt rè, cô quên béng việc Hàn Thiên rất kị ăn chung đồ ăn với người khác đằng này còn chính tay cô bóc vỏ, chắn chắc anh sẽ không ăn, sống bao nhiêu năm với anh lại lú lẫn đến nỗi quên mất điều kị húy của Hàn Thiên, bỗng chốc Hàn Như cảm thấy bản thân mình đã làm một việc dư thừa có khả năng gây nên hậu quả khó lường. Bây giờ chỉ mong là Hàn Thiên không nổi giận, cô vừa nghĩ vừa âm thầm rụt tay về.
Hàn Thiên vẫn nhìn cô, vẫn không có một biểu hiện nào khác thường trên khuôn mặt, nhìn cô đang rụt tay về thì nhanh chóng giật về phía mình, cúi xuống ăn con tôm trên tay cô, ăn một cách bình thường hơn bao giờ hết.
Hàn Như há hốc mồm nhìn anh, đôi môi khẽ nở một nụ cười đầy ngượng ngạo, khóe môi giật giật, không biết nên vui hay nên buồn? Hàn Thiên thế mà lại ăn tôm cô bóc? Nghĩ thế Hàn Như chỉ biết tặc lưỡi, cô chắc chắn Hàn Thiên đã ăn nhầm gì rồi, cứ dịu dàng ấm áp như này thì thật biết cách làm người ta hoảng sợ.
Thấy Hàn Thiên không để ý mấy đến việc này nên Hàn Như vẫn tiếp tục bóc vỏ tôm sẵn cho anh, ăn chung thìa, cơm cùng bát, có khi con tôm cô đang ăn dở lại bị anh giật lấy ăn không thương tiếc. Hàn Như như muốn đột quỵ tại chỗ, nhưng cô vẫn cảm thấy mình rất tỉnh táo, cảm thấy mình chưa bao giờ tỉnh như lúc này, Hàn Thiên thế mà lại ăn luôn thức ăn cô đã ăn qua. Đáng sợ quá, có cảm giác không được bình thường, hay cô làm điều gì sai trái mà bản thân không biết? Có khi là bình yên trước cơn bão cũng nên. Cảm thấy điều chẳng lành Hàn Như buộc phải lên tiếng hỏi han.
"Chủ nhân không sao chứ?"
"Bình thường!"
"Em làm sai điều gì à?"
"Em còn biết mình làm sai à?"
Anh nhàn nhạt trả lời làm Hàn Như cũng nhăn mặt theo, như vậy là cô làm gì rồi, nhưng là việc gì? Càng nghĩ càng không ra.
Nhìn vẻ mặt đăm chiêu, đầy nhăn nhó của Hàn Như, Hàn Thiên chỉ biết thở dài, tay xoa xoa mi tâm.
"Em vừa mới bị phạt xong!"
Bây giờ cô mới ngớ người, ngẫm đi ngẫm lại hôm nay chỉ có một lỗi đó thôi, nhưng rồi lại nhớ trực lại, lần này là lần thứ hai anh ăn chung thức ăn với cô, lần đầu là lúc cô vừa khỏi bệnh và được chủ nhân ân chuẩn chỉ nên ăn cháo trắng.
Hàn Như bật cười, hóa ra là do cô đa nghi rồi, Hàn Thiên không còn quan tâm đến chuyện này thì chắc nó đã được loại bỏ ra khỏi điều kị húy của anh.
"Ăn nhanh lên!"
Hàn Thiên đứng phắt dậy, phán một câu sau đó đi thằng vào nhà vệ sinh, sấp nước sau đó mang ra chiếc khăn. Ngồi xuống cạnh cô.
"Đưa tay đây!"
Hàn Thiên bảo, cô ngoan ngoãn nghe lời, còn đang không hiểu anh định làm gì thì thấy anh lau tay cho cô, nhìn động tác của anh rất chăm chú.
Phải mất một lát sau Hàn Như mới hoàn hồn, phải nói là cô shock cực nặng, thà rằng chủ nhân cứ lạnh lạnh như trước cô còn có cảm giác an toàn hơn là bây giờ, nhìn cách lau tay mà cứ như lau súng kia làm cô lạnh cả sống lưng.
Cũng là vì lần đầu tiên quan tâm một người đặt biệt như thế nên nhìn có vẻ rất khó khăn với anh, nhìn Hàn Thiên tay chân vụng về làm Hàn Như biết lặng người. Chỉ có một thắc mắc là tim cô nơi đó cứ như một luồng nước ấm rót vào, một chút gì đó bồi hồi, xao xuyến mãi.
Hàn Thiên lau xong thì bắt đầu xoa chân cho cô, thoa thuốc lên đầu gối, anh cũng làm theo cách mà Hàn Như vẫn hay làm, matxa nhẹ nhàng. Nhưng chỉ là nhẹ nhàng theo kiểu của anh còn Hàn Như lại nhíu mày nhăn mặt, nhưng không dám lên tiếng. Coi như một người trước giờ không phải hầu hạ người khác mà làm được như này xem như cũng quá phúc đức với người được chăm sóc rồi.
"Ai chủ nhân? Ai thuộc hạ đây?"
Lý Nghị đứng trước cửa phòng ảm đạm phán một câu, liếc sang nhìn Hàn Thiên cười bí hiểm.
"Chủ nhân là chủ nhân, em là thuộc hạ!"
Hàn Như lãnh đạm trả lời, tự dưng Lý Nghị lại đi hỏi những câu ngu ngốc thế không biết.
"Sao không gõ cửa?"
Hàn Thiên lạnh giọng lên tiếng, vẻ mặt có phần xấu đi, Lý Nghị bây giờ mới giật mình.
"Xin lỗi, tại có chuyện gấp, Thiên tôi có chuyện muốn bàn!"
Lý Nghị giải thích, vẻ mặt trở nên kiên nghị.
"Em ngủ đi!"
Hàn Thiên nói rồi bước ra ngoài cùng Lý Nghị.
Hàn Như trở mình nằm xuống giường, đúng là căng da bụng trùng da mắt, bây giờ cô chỉ muốn ngủ nên vừa đặt lưng xuống đã nhắm tịt mắt lại.
Nếu là trước đây thì chỉ cần nằm xuống đã có thể ngủ mà bây giờ cô đang rất muốn ngủ nhưng lại không tài nào chợp mắt được, cả người mệt nhoài, Hàn Như như muốn khóc thét, bực bội chửi một câu.
"Con mẹ nó, sao không ngủ được thế này?"