Hàn Như mệt mỏi nhắm mắt lại sau đó ngủ thi*p đi. Cứ nằm trong lòng anh ngủ ngon lành.
Hàn Thiên thấy vậy thì lắc đầu, khóe môi hơi cười. Cuối xuống đặt một nụ hôn lên trán cô.
"Ngủ ngon."
Sáng hôm sau Hàn Như mơ màng tỉnh, lăn qua lăn lại vài vòng mới lười biếng ngồi dậy.
Chân lò cò bước đến cửa sổ, kéo rèm cửa ra, ánh nắng buổi sớm rọi vào phòng, đừng trước ban công, cô ngước mặt lên, nhắm mắt lại, tận hưởng không khí trong lành của buổi sáng, đôi môi còn nở một nụ cười.
"Chị đẹp thật, đẹp như tiên nữ, vẻ đẹp thuần khiết."
Tiểu Tĩnh đứng đằng sau, ngẫn ngơ nhìn cô lên tiếng.
Hàn Như nghe vậy thì quay sang nhìn cậu, cô bật cười trước câu nói của Tiểu Tĩnh. Đẹp thuần khiết, không biết cậu nhóc nghe được ở đâu, sợ cậu nói mà cũng chẳng hiểu nghĩa.
"Hôm qua Khắc Hùng đưa Tiểu Tĩnh đi chơi có vui không?"
Cô vừa nói vừa vẫy tay gọi Tiểu Tĩnh đến cạnh mình.
"Vui lắm luôn, em còn ăn kem, kẹo bông gòn, gà rán nữa, ngon cực."
Tiểu Tĩnh hớn hở chạy lại, kể tất tần tật mọi việc, đôi mắt sáng long lanh.
Cô gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Sau đó mới lớ ngớ phát hiện ra mình đang diện chiếc váy màu xanh lam, không phải chiếc váy của tối qua thì hoang mang quay sang hỏi Tiểu Tĩnh.
"Tiểu Tĩnh? Hôm qua lúc em về chủ nhân đã về chưa?"
Tiểu Tĩnh gật gật đầu. Cậu nhanh nhảu nói tiếp.
"Hôm qua chủ nhân còn gọi chị Nghi lên thay đồ cho chị nữa, chắc lúc đó chị ngủ say nên không biết mình đã được thay quần áo."
Hàn Như hơi cười, xoa đầu Tiểu Tĩnh rồi không nói gì thêm.
Tiểu Tĩnh níu níu cánh váy cô, nghiêng đầu nói.
"Xuống ăn cơm đi chị, chủ nhân dặn em ở đây đợi chị tỉnh dậy rồi còn dặn chị phải đi ăn. Mà chân chị còn đau không? Để em gọi chị Nghi lên đưa chị xuống nhé!"
Hàn Như lắc đầu, rồi bước nhẹ nhàng đi vào trong.
"Không cần, chị đi được rồi, không đau nữa."
Tiểu Tĩnh chạy đến cạnh cô cười tít mắt rồi nắm tay dìu cô xuống nhà.
"Hàn Như!"
Lý Nghị vừa lên tiếng vừa vội đến dìu cô xuống, đôi mắt liếc xuống nhìn chân cô, khuôn mặt trở nên méo mó.
"Sau này đi đâu thì gọi tôi, chân chưa khỏi đừng cử động nhiều."
Hàn Như ảm đạm thở dài, chân cô vẫn di chuyển được, không đến nỗi đi đâu cũng cần người dìu, người bế. Cô nhìn Lý Nghị mệt mỏi lên tiếng.
"Không cần phiền phức thế đâu gia sư Lý."
"Sao lại không? Vết thương đấy còn có thể để lại sẹo."
Giọng nói vang lên, Hàn Như ngước đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói. Là một cô gái rất xinh đẹp. Tóc dài màu hạt dẻ còn được uốn xoăn ở đuôi, mắt tròn, môi đỏ còn với làn da trắng hồng, làm Hàn Như chẳng rời mắt khỏi cô gái ấy được.
Ngồi vào bàn ăn mà Hàn Như vẫn còn thẫn thờ. Cô nghĩ ngợi một lát sau đó mới cất giọng.
"Cô là Mộc An?"
Mộc An gật đầu, mỉm cười nhìn cô thật tươi, nụ cười cô thật đẹp, thật rạng rỡ, thầm nghĩ không biết đã khiến bao nhiêu người đàn ông đắm say vì nó.
"Tôi là Mộc An, rất vui được gặp cô, Hàn Như."
Mộc An đưa tay về phía trước, Hàn Như cũng cười thật tươi rồi cũng nắm lấy tay Mộc An.
Lý Nghị nhìn hai người làm quen trong vui vẻ thì cũng thấy vui lây. Lý Nghị quay sang nhìn Hàn Như, đưa tay đẩy bát cháo sang chỗ cô rồi nhàn nhạt lên tiếng.
"Thiên sang nước ngoài rồi. Khắc Hùng cũng đi theo. Khoảng một tháng sau sẽ về."
Hàn Như nghe Lý Nghị nói mà mặt đen lại, Hàn Thiên đi nước ngoài sao không nói với cô? Lại còn không cho cô theo?
"Sang nước ngoài làm gì ạ? Sao không cho em theo?"
Mộc An chán nản lên tiếng, cứ tưởng hôm nay sang đây sẽ được gặp anh, ai ngờ còn chưa gặp thì đã ra nước ngoài.
Lý Nghị nhún vai, cười ngượng.
"Không biết."
Mộc An nghe vậy thì bĩu môi, rõ ràng là không muốn cho cô biết, cô có xa lạ gì đâu. Nếu là Hàn Thiên chắc chắn anh sẽ không giấu cô.
Bên này Hàn Như vẫn cuối đầu xúc cháo ăn, không nói lời nào. Nhưng sắc mặt cô bây giờ trở nên lạnh lẽo, không vui vẻ, dịu dàng như lúc thường.
Lý Nghị nhìn cô lắc đầu ngao ngáo, có vẻ hội chứng máu lạnh, tuyệt tình từ Hàn Thiên đang được dần chuyển sang Hàn Như.
Hàn Như đứng bật dậy, làm cái ghế va vào mặt sàn kêu cái cạch làm mọi người giật mình.
"Tôi ăn xong rồi, xin phép lên phòng trước."
Nói rồi cô quay người bước đi, mọi người nhìn theo cô đầy khó hiểu.
Lên tới phòng Hàn Như mới uất ức, ném mấy cái gối xuống sàn, vừa ném vừa mắng.
"Chủ nhân đáng ghét, đi cũng không nói một tiếng, còn đi lâu như vậy, quá đáng mà. Em ghét chủ nhân."
Cô đi lại cạnh tủ, định đưa tay ném luôn mấy chiếc váy mà chủ nhân mua, nhưng nghĩ rồi lại thôi.
Cô ngồi thục xuống, vừa ức vừa tủi nên nước mắt nó cứ trào ra.
Vết thương ở chân cô vừa mới lành bây giờ lại rỉ máu.
Lòng cô bỗng chốc dâng lên tia sợ hãi, cô lại nhớ đến ngày cô và chủ nhân cãi nhau, rồi chủ nhân lại lặng lẽ bỏ đi. Rồi cô lại sợ cảm giác chủ nhân ghét bỏ cô của những ngày trước. Nghĩ thế cô càng khóc hơn.
Lý Nghị bên ngoài nghe tiếng đập phá bên trong thì vội vàng chạy vào. Nhìn cảnh tượng trước mắt mà không khỏi hoang mang. Đồ đạc trong phòng nằm la liệt trên sàn nhà, còn Hàn Như thì khóc mắt mũi tèm nhem. Lại càng hoảng hơn khi chân cô đang chảy máu.
"Như! Em sao vậy? Em muốn Gi*t tôi à? Làm ơn thương tôi một chút thôi."
Anh lạnh giọng nói, vừa nói vừa bế cô lên giường, Hàn Như thì càng khóc hơn. Cô cứ khóc, cũng không biết là vì sao, chỉ muốn khóc thôi.
"Gia sư Lý! Chủ nhân ghét em lắm."
Lý Nghị nhíu mày nhìn Hàn Như. Nhìn đầy cô đầy khó hiểu.
"Như? Em sao vậy?"
Hàn Như lắc đầu nguầy nguậy, mọi vật trước mắt cô trở nên mơ hồ. Mắt cô nặng trĩu. Cả thân thể không còn chút sức lực nào, cứ thế thi*p đi.