Chưa nói hết câu chủ nhân đã lên tiếng.
"Biết nhưng chưa thấy mặt, chỉ cần hiểu như thế không nên hiểu nhiều."
Trả lời xong, Hàn Thiên vội vàng bước đi.
Tiểu Tĩnh lặng người nhìn theo bóng lưng của Hàn Thiên đang khuất dần, đôi mắt hiện lên nỗi buồn man mác.
Hàn Thiên về phòng bệnh của Hàn Như. Lúc này trong phòng bệnh có cả Tiêu Nghi, Khắc Hùng và cả Lý Nghị. Hàn Thiên đưa mắt khẽ lướt qua Tiêu Nghi, im lặng một lát sau ảm đạm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhìn cô bé đứng trước mặt lên tiếng.
"Tiểu Tĩnh đã tỉnh!"
Anh nói giọng nhẹ nhàng nhưng làm cho Tiêu Nghi cuối đầu, khuôn mặt đầy sợ sệt. Không dám nhìn thẳng vào anh cũng như không dám đáp lời lại.
"Tôi muốn đưa Tiểu Tĩnh về nhà riêng của tôi! Em có ý kiến không?"
Hàn Thiên nhàn nhạt hỏi, cô ngước mặt lên nhìn anh. Đôi tay đan chặt vào nhau.
Lúc Tiểu Tĩnh tỉnh dậy, đã có kể qua cho Tiêu Nghi nghe qua mọi chuyện, Khắc Hùng còn nói, bản thân chủ nhân rất quý trọng Hàn Như nên lúc cô được đưa về nhà của chủ nhân sống chủ nhân đã lấy họ của chủ nhân đặt tên cho cô, có một điều rất quan trọng rất chủ nhân rất ghét những kẻ làm tổn thương đến cô ấy, hơn hết chủ nhân rất sợ Hàn Như bị thương. Nên ngay lúc này, câu hỏi của chủ nhân đánh ngay vào tâm lý của cô, cô sợ chủ nhân sẽ làm hại Tiểu Tĩnh.
"Dạ! Em không ý kiến nhưng nếu có thể chủ nhân cho em được đi cùng Tiểu Tĩnh, dù gì thằng bé vẫn còn nhỏ cũng cần người chăm sóc."
Anh im lặng, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú vào Hàn Như. Nhìn cô thật lâu, sau đó mỉn cười, nụ cười thật ấm áp, cảm giác không còn lạnh lẽo như trước.
"Em ở lại chăm sóc bà nội?"
Lúc này Khắc Hùng mới quay sang Hàn Thiên, cuối đầu lên tiếng.
"Lão phu nhân có nói hiện tại Lão gia đã đi công tác về, bà cũng đã tìm được người chăm sóc, tạm thời Tiêu Nghi cứ ở lại với Tiểu Tĩnh."
Hàn Thiên ngã người ra sau, thở dài, đưa tay lên xoa xoa thái dương.
"Vậy thì tùy Tiêu Nghi, còn Tiêu Phong? Anh trai Tiêu Nghi?"
"Anh ấy muốn ở lại với Lão Phu nhân."
Tiêu Nghi nhanh nhảu lên tiếng. Lúc này Lý Nghị mới quay sang nhìn Khắc Hùng, rồi quay lại nhìn Hàn Thiên, anh ra ban công của phòng, đứng đấy một lúc thật lâu sau đó nhàn nhạt nói.
"Hàn Thiên, cậu tại sao lại muốn đem Tiểu Tĩnh đi? Không có ý định gì chứ?"
Hàn Thiên lia đôi mắt không một chút gọi là ấm áp nhìn Lý Nghị, đôi môi nở nụ cười.
"Cậu nghĩ Hàn Thiên tôi sẽ làm gì?"
Câu nói của Hàn Thiên vừa nói cũng đủ làm Lý Nghị xua đi ý nghĩ trong đầu. Im lặng không nói gì thêm. Anh quên mất người đàn ông này là Hàn Thiên chứ không phải ai khác, có muốn Gi*t thì Gi*t ngay từ đầu chứ đâu cần phải vòng vo như thế này?
"Tôi đi bàn với bác sĩ đưa Hàn Như về nhà chăm sóc, Khắc Hùng cậu về công ty giải quyết công việc đi. Lý Nghị cậu ở lại đây chăm sóc Hàn Như, Tiêu Nghi em về phòng Tiểu Tĩnh."
Hàn Thiên nói xong thì rời đi, anh đến gặp bác sĩ riêng của anh và Hàn Như, cô đang được chữa trị ở bệnh viện tại bản doanh của Hàn Gia, anh muốn đưa Hàn Như về nhà riêng để chăm sóc. Ở đó biết đâu cô sẽ nhanh hồi phục hơn.
"Hiểu Thần, Hàn Như sao vẫn chưa tỉnh?"
Hiểu Thần im lặng, đưa ly nước lên nhấp môi, sau đó từ từ lên tiếng.
"Bây giờ điều duy nhất có thể làm là chờ đợi."
"Tôi muốn biết chắc chắc là cô ấy thật sự không còn vấn đề nào nữa."
"Hàn Như đã không sao nữa, bây giờ là chờ cô ấy tỉnh."
Hàn Thiên chăm lên một điếu thuốc, im lặng không nói gì. Hiểu Thần thấy vậy thì hơi nhíu mày nhưng không cam ngăn.
"Tôi đưa cô ấy về chăm sóc có tiện không?"
"Được chứ! Giữ cô ấy ở đây vì ở đây có thiết bị hỗ trợ nên dễ dàng điều trị. Bây giờ cô ấy đã ổn, có thể đưa về để chăm sóc, tôi sẽ sang nhà mỗi ngày để kiểm tra."
Hàn Thiên nghe vậy thì gật đầu, dụi tắt điếu thuốc, sau đó đứng dậy bước đi, nhưng anh không về phòng Hàn Như, mà anh đi thẳng về nhà.
Còn ở chỗ Lý Nghị, anh ngồi đấy nhìn Hàn Như tâm sự.
"Học trò nhỏ, em khi nào mời thôi ngủ? Hôm nay là ngày thứ tám em ngủ rồi đấy, không sợ thành heo à?
Anh nhìn cô nằm trên giường bệnh ngủ ngon lành mà bật cười.
"Hay thật? Hôm đấy em làm cả cái hội không biết bao nhiêu người ở đây nháo nhào lên tìm kiếm?..."
Anh dừng một chút sau đó tiếp tục nói.
"Rồi bản thân lại trượt chân té xuống ngay trước mắt cậu ấy? Có điều Hàn Thiên cậu ấy cách em một khoảng rất xa nên lúc em ngã cậu ấy không thể trở tay kịp. Nếu không nhờ Tiểu Tĩnh nhanh tay kéo em lại thì không biết bây giờ em đã nằm đâu rồi?"
Anh nhìn cô thở dài, đúng là nói chuyện một mình chẳng thú vị tí nào. Trầm ngâm một lát anh vẫn nói tiếp.
"Lần đầu tiên tôi thấy Hàn Thiên điên như thế, hôm đó mắt cậu ấy đỏ ngầu một màu máu, thiết nghĩ Hàn Thiên có thể Gi*t bất cứ ai mà không cần suy nghĩ nếu như cản đường cậu ấy. Mà em hay thật? Thế nào lại rơi vào nhóm máu hiểm? Em có biết...."
Nói đến đây anh bỗng im lặng, Hàn Như nằm trên giường đôi mắt mở to nhìn anh, khóe môi còn hơi cười. Anh ngớ người.
"Hàn...Như, em... em tỉnh rồi?"