"Người của Hàn gia tôi mà không đền nổi một cái váy rẻ tiền này?"
Giọng nói trầm trầm không một chút ấm áp, Hàn Thiên từ sau bước tới, lia đôi mắt sắc lẹm nhìn cô ta.
Cảm nhận được việc không lành sắp xảy ra cô ta lùi về sau mấy bước. Cô ta có nghe đến Hàn gia, chủ nhân của Hàn gia là người rất máu lạnh, không khéo là mất mạng như chơi, nhưng người đàn ông trước mặt này là người của Hàn gia? Cô không tin, nghĩ rồi cô ta chợp nở nụ cười đầy khinh bỉ, định đùa nhau à? Giả danh Hàn gia để tránh việc bồi thường? Thật là một lũ ngu ngốc.
"Haha, hai người là người của Hàn gia? Vậy có biết tôi là ai không? Tôi là vợ tương lai của chủ nhân Hàn gia. Sao? Là người của Hàn gia chắc có biết đến chứ?"
Hàn Như nghe cô ta nói mà nổi da gà, không phải vì câu nói của cô ta mà là sát khí của người đàn ông đứng bên cạnh cô đây.
Hàn Như thở dài lắc đầu, thầm cầu nguyện cho cô gái ấy bình an, chọc phải Hàn Thiên, bây giờ còn mang luôn cái danh vợ anh. Tóm lại là chán sống rồi chăng?
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu bàn tán xôn xao, có người đồng tình với ý kiến của cô gái ấy, còn có người đã gặp qua Hàn Thiên thì lại nhìn cô gái ấy cứ như là thương hại. Nhưng ai bảo cô vây vào người không nên chọc.
Bây giờ Hàn Thiên mới cười nhạt, lười biếng đưa đôi mắt nhìn cô gái tự nhận là vợ mình.
"Vợ sắp cưới?"
Giọng anh lạnh đến thấu tận can tâm, Hàn Như cảm nhận được tình hình đang dần tồi tệ hơn. Hàn Thiên dường như cũng đã mất kiên nhẫn cho việc nhờn cô gái này, chỉ nhìn qua cái nhíu mày của anh, Hàn Như cũng đoán ra điều anh muốn làm, tiêu diệt cô gái này ngay lập tức là điều anh muốn nhưng xảy ra chuyện như này là lỗi ở cô trước, cô không muốn cô gái này xảy ra chuyện không may. Cô đến gần chỗ Hàn Thiên, chủ động vòng tay mình qua tay anh.
Hàn Thiên hơi sững người cúi xuống nhìn cô gái đứng cạnh mình, đôi môi bất chợp nở nụ cười.
"Chủ nhân! Cái này lỗi ở em trước! Đừng làm lớn chuyện."
Nghe xong câu nói này Hàn Thiên hơi khó chịu.
"Từ khi nào em có quyền lên tiếng ngăn cản việc của tôi?"
Cô nghe vậy thì hốt hoảng, cuối gầm đầu.
"Em xin lỗi."
Mặc dù thế cô vẫn không can tâm, Hàn Thiên bảo cô không có quyền lên tiếng việc làm của anh nhưng đây rõ ràng là việc của cô chứ có phải việc của anh?
Cô gái kia thì lại điên hơn khi hai người này cứ nói qua nói lại với nhau, bọn người đang diễn cái quái gì vậy? Xem cô là không khí à?
"Này! Hai người diễn trò gì vậy? Tại sao bữa tiệc cao quý như này lại có loại người này xuất hiện?"
Bây giờ Hàn Thiên mới ngó ngàng đến cô gái đứng trước mặt.
"Cô đây không biết là quý nữ của ai?"
Cô ta nghe hỏi đến gia thế thì càng thêm hóng hách.
"Tôi Niên Tiếu, con gái duy nhất của Niên Bách, chủ tịch của Niên thị."
Nghe Niên Tiếu nói mà anh im lặng không nói gì. Cô ta thấy vậy cười thầm.
"Sao sợ rồi à? Còn dám giả danh Hàn gia, hai người đang làm trò hề đấy à?"
Cô còn định nói thêm thì cha cô, tức Niên Bách từ đâu chạy tới.
"Ba! Người này làm bẩn váy con, không chịu đền, còn dám giả danh Hàn gia uy Hi*p con."
Ông ta nghe con gái nói vậy thì tức giận quay sang nhìn hai người trước mặt, trong một giây ngắn ngủi sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch không còn giọt máu.
"Hàn... Hàn..."
Niên Bách giọng lắp bắp, nói chưa hết câu đã bị ngắt lời.
"Ông Niên, ông dạy con khá tốt."
Nói rồi Hàn Thiên ϲởí áօ khoác choàng lên người Hàn Như, sau đó đưa cô ra xe. Còn Niên Bách thì vẫn chưa tiêu hóa được câu nói ấy, chỉ biết là con gái ông đã ᴆụng phải người không nên ᴆụng.
Ngồi trong xe, Hàn Như rụt rè quay sang nhìn người bên cạnh, sắc mặt anh bây giờ thật đáng sợ, cô muốn gọi chủ nhân cũng không có đủ dũng cảm để gọi.
"Sao không phản kháng?"
Cô giật mình nhìn anh chằm chằm, sao không phản kháng? Vì cô có lỗi trước nên mới không làm gì được, với cả đánh nhau giữa chốn đông người thì làm mất mặt Hàn Gia chứ gặp người khác thì cô đã đập cho một trận vì cái thái độ rồi.
"Trả lời."
Hàn Như ảm đạm thở dài sau đó ngã lưng ra đằng sau.
"Em sai trước."
"Chủ nhân, đừng làm gì gây ảnh hưởng đến Niên gia được không?"