Bẵng đi một thời gian, bé con của Linh An và Hứa Ngụy Phàm nay đã tròn bốn tuổi. Hứa Uy Vũ càng lớn càng đẹp trai, thằng bé sở hữu gương mặt bầu bĩnh với cặp mắt đen láy, mỗi khi cười lên đều khiến người ta điêu đứng ngắm nhìn.
Hứa Uy Vũ đi học mẫu giáo, ở trường được bạn thích, về nhà được mẹ yêu. Thằng bé lém lỉnh làm ai cũng cưng chiều, chỉ là có sở thích trêu chọc cha của nó.
Vẻ ngoài nhóc con giống với Hứa Ngụy Phàm, nhưng tính cách lại thừa hưởng từ Linh An. Hứa Uy Vũ ngày ngày hợp lực với mẹ, làm cho ai kia thường xuyên tức đến nổ đom đóm mắt.
Sáng nay Linh An đã lên trường tham dự lễ tốt nghiệp từ sớm. Hứa Ngụy Phàm và con trai vẫn đang ở nhà, tranh luận vì chuyện mặc quần áo.
“Thằng nhóc thối, con mau mặc bộ vest đen đi! Con làm nhanh một chút, chúng ta mà đến trễ, mẹ con sẽ giận đó.” Hứa Ngụy Phàm sốt ruột nhìn thời gian trên đồng hồ.
Hứa Uy Vũ lắc đầu, kiên quyết cầm chiếc quần jean và áo sơ mi trắng trên tay. Đôi mắt thằng bé to tròn, rướn lên như để thách thức.
“Không chịu đâu! Baba chọn đồ xấu ૮ɦếƭ đi được! Baba vừa già, gu ăn mặc vừa kém. Baba, sao lúc trước người cưới được mama xinh đẹp của con vậy?”
Nghe thấy câu hỏi ngây thơ vô số tội của con trai, khuôn mặt ai kia bỗng trở nên đen xì, ánh mắt đầy vẻ oán thán nhìn về phía thằng bé. Bộ đồ Hứa Ngụy Phàm chọn cũng không đến nổi nào, vậy mà bị nhóc Uy Vũ chê một cách thậm tệ.
Đã vậy thằng nhóc kia còn dám bảo hắn già! Mẹ nó, thật tức ૮ɦếƭ hắn mà!
Hứa Ngụy Phàm lấy tay vỗ nhẹ vào ௱ôЛƓ con trai, hùng hổ nói:
“Biết rồi thằng nhóc thối, mau thay quần áo đi! Chúng ta còn phải ghé vào cửa hàng bên đường, mua hoa tặng mẹ con nữa.”
Hứa Uy Vũ cười khì khì, nhanh nhẹn đi thay quần áo. Hứa Ngụy Phàm mặc áo vest chỉnh tề, sau đó bế con trai đi xuống dưới nhà.
Linh An dự lễ tốt nghiệp, cả hai nhà đều sẽ đến chúc mừng. Hứa Ngụy Phàm lái xe đưa Uy Vũ đi trước, Hứa Yên và Hứa phu nhân đợi ông nội cùng cha mẹ Diệp, một lát nữa sẽ cùng nhau đến trường.
Hai cha con vào cửa hàng hoa của người ta, tranh luận hết nửa tiếng đồng hồ, sau đó mới chịu mua một bó hồng đỏ thắm để tặng cô gái nhỏ.
Chung quy cũng vì Hứa Ngụy Phàm thích hoa hồng, mà thằng nhóc kia lại muốn mua hoa hướng dương cho mẹ.
“Vợ yêu của ba, mua hoa gì là quyền của ba. Nhóc con muốn mua cái khác, đợi sau này đem tặng vợ nhóc đi!” Hắn nói xong liền lấy tay véo nhẹ lên má Uy Vũ một cái.
…
Trong hội trường lớn của trường đại học Bắc Thành, Linh An mặc lễ phục tốt nghiệp, bước lên sân khấu nhận tấm bằng cử nhân danh giá. Khoảnh khắc này được Hứa Ngụy Phàm ngồi bên dưới dùng máy ảnh chụp lại, Hứa Uy Vũ ngồi bên cạnh, nhiệt tình vỗ tay chúc mừng.
Đan Nhiên cũng về tham dự, mặc dù cô ấy đã tốt nghiệp vào hai năm trước. Thời gian trôi qua kéo theo nhiều biến cố, giờ đây Lăng Trạch Thiên và Thư Kỳ đã ra nước ngoài, nên dịp này không thể tụ họp cùng mọi người.
Phần lễ đã kết thúc, ai nấy đều di chuyển ra ngoài khuôn viên trường để chụp ảnh lưu niệm. Hứa Ngụy Phàm dắt theo Uy Vũ đến bên cạnh Linh An, đưa bó hoa tặng cho cô vợ nhỏ.
“Bà xã của anh, chúc mừng em đã nhận bằng tốt nghiệp.”
Cô cười tươi rói, khoe ra tấm bằng tốt nghiệp với Hứa Ngụy Phàm. Hắn bật cười, hôn má Linh An đầy cưng nựng.
“Sau này vào Hứa thị làm thư ký của anh, hửm?”
“Xùy! Còn phải xem đãi ngộ của vị chủ tịch kia thế nào đã.” Cô nháy mắt trêu chọc hắn.
Linh An nhìn sang con trai, mỉm cười rồi bế thằng bé lên, ôm hôn thắm thiết. Đan Nhiên lên tiếng chúc mừng cô bạn thân của mình, sau đó tặng cho cô một phong bao màu đỏ.
“Đúng là tổng giám đốc của Tôn thị có khác, quá xịn!” Cô cười tít mắt, xòe tay nhận lấy quà từ tay bạn của mình.
Bốn người di chuyển ra khỏi khu vực sân khấu, ông nội Diệp và những người khác cũng đã đến. Họ tìm một góc đẹp trong khuôn viên trường, xếp thành một hàng ngang để chụp ảnh làm kỷ niệm với cô gái nhỏ. Đợi sau khi Linh An đi thay đồ, mọi người kéo nhau đến trung tâm thương mại chơi trò chơi và ăn uống, mãi đến tám giờ tối mới chịu về nhà.
“Ôi cái vai của em mỏi ૮ɦếƭ mất!” Linh An nằm trên giường than thở.
Hứa Ngụy Phàm ngồi xuống Ϧóþ vai cho vợ, cô nhìn quanh phòng không thấy con trai đâu, bèn hỏi:
“Ông xã, Uy Vũ đâu rồi?”
“Nhóc con đang ở dưới nhà chơi cùng mẹ và Hứa Yên. Bảo bối, anh xoa Ϧóþ như vậy có dễ chịu không?”
Linh An gật gật, rồi kéo hắn nằm xuống giường.
Hứa Ngụy Phàm ven vén mấy sợi tóc vương trên gò má trắng mịn, ánh mắt mập mờ nhìn lên gương mặt xinh đẹp của cô vợ nhỏ.
“Bà xã, nhóc Uy Vũ lớn vậy rồi, em cũng đã tốt nghiệp. Chúng ta có phải nên sinh thêm một đứa nữa không?”
Đời sống của hai vợ chồng suốt mấy năm qua vẫn rất ổn định, chỉ là Linh An luôn bắt người đàn ông kia dùng bao mỗi khi quan hệ. Sau hai năm ở nhà chăm sóc Uy Vũ, cô quay lại trường để hoàn tất việc học, nên mới phải cẩn thận từng chút một.
Linh An nghe Hứa Ngụy Phàm nói muốn có con, liền nổi hứng trêu chọc:
“Một mình nhóc Uy Vũ đã làm anh tức điên rồi, anh còn muốn có thêm đứa nữa sao?”
“Bà xã, em sinh cho anh một tiểu công chúa là được, nha nha…” Hứa Ngụy Phàm kéo tay năn nỉ.
Linh An thoáng im lặng, người đàn ông cũng ngầm hiểu là cô đã chấp nhận. Hắn vội chạy đến khóa trái cửa phòng, rồi leo tọt lên trên giường, kéo chăn trùm kín mít.
“Ưm… a… Tên lưu manh nhà anh, em còn chưa nói đồng ý mà?”
Quần áo vương vãi xuống sàn, trong căn phòng ngủ của cô và hắn, ngập tràn âm thanh ám muội.