Hứa phu nhân nghe tin Linh An mang thai, vui vẻ cười suốt một ngày trời. Hứa Ngụy Phàm chính thức bị cho ra rìa, giờ đây trong lòng ai kia chỉ có con dâu và cháu nội.
“Bảo bối à, sau này thằng con thối của mẹ dám chọc con giận, cứ nói với mẹ, bà già này sẽ đuổi nó ra khỏi nhà!”
“Vâng ạ.” Cô cười tít mắt, trả lời ăn ý với bà.
Hứa phu nhân ôm Linh An vào lòng, yêu thương đến nỗi chỉ muốn nhanh chóng đón cô về nhà chăm sóc. Theo như dự định trước đây, thì cuối năm nay cô và Hứa Ngụy Phàm sẽ đính hôn. Nhưng hiện tại Linh An đã mang thai, tối hôm qua Hứa phu nhân đưa con trai sang nhà nói chuyện với ông nội Diệp và cha mẹ cô, hai bên gia đình quyết định sẽ tổ chức hôn lễ vào đầu tháng sau.
Linh An mang thai ở độ tuổi mười chín, Hứa phu nhân sợ tâm lý cô bị ảnh hưởng, nhưng khi nhìn thấy cô vẫn vui tươi, hồn nhiên như vậy, bà đã không còn lo lắng nữa.
Cả buổi sáng cô nằm trong phòng Hứa Ngụy Phàm, quấn quýt bên hắn. Trước đây Hứa Ngụy Phàm đã vô cùng nuông chiều Linh An, bây giờ cô mang thai, sự quan tâm của hắn dành cho cô gái nhỏ càng tăng thêm bội phần. Linh An thấy thèm ăn trái cây, hắn liền bóc cam cho cô ăn. Linh An vừa bảo khát, hắn đã lật đật chạy đi rót nước.
“Ngụy Phàm, anh thích con trai hay con gái vậy?” Cô nằm bên cạnh người đàn ông kia, khẽ ngước đầu lên nhìn hắn.
“Đều thích cả! Nhưng mà nếu em sinh được một tiểu công chúa thì càng tốt!” Hắn nắm lấy bàn tay cô, rồi hôn nhẹ lên đó.
Hứa Ngụy Phàm tin chắc nếu là con gái, thì bé con của hai người sẽ xinh xắn, đáng yêu hệt như mẹ nó vậy.
Linh An nghe hắn nói thích một tiểu công chúa thì bật cười:
“Có phải anh sợ con trai sẽ giành mất vợ của mình đúng không?”
“Thằng bé dám sao? Còn phải xem nó có bản lĩnh không đã!” Hắn hùng hổ tuyên bố.1
Cô bĩu môi nhìn Hứa Ngụy Phàm, nghe qua giọng điệu này là biết người đàn ông kia, tương lai sẽ trở thành một ông bố cuồng con gái chính hiệu!
…
Thời gian cử hành hôn lễ chỉ còn đúng một tháng, Hứa Ngụy Phàm phải gấp rút chuẩn bị mọi thứ. Hắn không muốn Linh An chịu thua thiệt, nên cái gì cũng đảm bảo là phiên bản tốt nhất. Từ trang sức đến váy cưới, toàn là hàng thiết kế độc quyền, kiểu dáng và chất liệu, đều phải được hỏi qua ý kiến cô gái nhỏ.
Hôm nay Hứa Yên bất ngờ nói sẽ dẫn bạn trai về nhà ra mắt. Hứa phu nhân không có biểu hiện gì khác thường, duy chỉ có Linh An và Hứa Ngụy Phàm là háo hức mong chờ.
Buổi tối nhà họ Hứa chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, mỗi món ăn đều được nghiên cứu kỹ càng, hạn chế những loại thực phẩm khiến Linh An khó chịu, nôn ói.
Khoảng năm giờ chiều, Sở Đoàn mua trái cây và bánh kẹo ngọt mang đến Hứa gia. Hứa Ngụy Phàm vừa thấy anh thì gãi đầu hỏi:
“Hôm nay rảnh rỗi như vậy, được ngày nghỉ không rủ bạn bè đi chơi, sang nhà tôi làm gì?”
“Chủ tịch sắp được lên chức, tôi phải đến chúc mừng chứ? Linh An, anh có quà cho em này!” Nói rồi thư ký Sở đưa bánh kẹo cho cô. Đây toàn là những thức ăn vặt dành cho bà bầu, đã được anh nghiên cứu kỹ trước khi mua chúng.1
Đúng lúc Hứa Yên bước vào trong nhà, Hứa Ngụy Phàm không thấy bạn trai cô ấy, liền hỏi:
“Không phải em nói đi đón bạn trai sao? Người đâu?” Hắn chạy ra ngoài cửa phòng khách, ngó nghiêng tứ phía.
“Anh vội cái gì? Còn chưa đến giờ ăn tối!” Hứa Yên nhún nhẹ vai rồi bỏ xuống dưới bếp phụ mẹ bày biện thức ăn.
Hứa Ngụy Phàm hơi chau mày, hiện tại không phải nên xuất hiện rồi sao? Đến nhà bạn gái ra mắt mà lề mề như thế này là hỏng rồi!
“Này, một lát nữa bạn trai của Hứa Yên sẽ đến. Cậu ngồi đây chơi với Linh An, tôi xuống dưới lo liệu một chút.” Hắn quay sang nói với Sở Đoàn.
…
Thức ăn đã được bày biện ngay ngắn lên bàn, món nào món nấy đều vô cùng đẹp mắt. Hứa phu nhân đi thay quần áo, sau đó gọi mọi người xuống ăn tối.
“Mấy đứa còn chần chừ gì nữa? Mẹ đói lắm rồi!”
“Bạn trai Hứa Yên còn chưa đến mà mẹ?” Hứa Ngụy Phàm thắc mắc hỏi bà, sau đó lại nhìn sang cái tên Sở Đoàn. Từ nãy đến giờ anh ngồi ở đó hơi bị lâu, lẽ nào là đang chờ hắn mời ở lại dùng cơm tối?
“Anh chờ ai nữa chứ? Chẳng phải đã có mặt ở đây rồi sao?” Hứa Yên bước đến khoác tay Sở Đoàn.
Hứa Ngụy Phàm mắt chữ A, mồm chữ O nhìn hai người. Linh An đang đứng uống nước, suýt nữa bị sặc, hắn vội ôm lấy cô gái nhỏ, vuốt vuốt sống lưng. Hứa phu nhân cũng được một phen thót tim, bà nhanh chóng bước đến đỡ Linh An ngồi xuống ghế, hỏi han đôi lời.
Hứa Ngụy Phàm chỉ tay về phía cặp đôi trẻ, lắp bắp hỏi:
“Em… cậu này… hai người… Mẹ nó! Sở Đoàn là bạn trai em sao?”
Hứa Yên bình thản gật đầu, thư ký Sở nhìn hắn, tặng kèm một nụ cười thân thiện.
“Anh vợ!”
“Anh… anh vợ cái con khỉ nhà cậu!” Hứa Ngụy Phàm gỡ đôi dép đi trong nhà, suýt nữa đã ném về phía Sở Đoàn.1
“Được rồi, các con ngồi vào bàn ăn rồi từ từ nói chuyện!” Hứa phu nhân ho nhẹ một tiếng.
Nhìn Hứa Yên ngồi tình tứ với Sở Đoàn, Hứa Ngụy Phàm và Linh An thật không thể tin nổi. Nhất là hắn, có đánh ૮ɦếƭ cũng không ngờ bạn trai mà Hứa Yên mang về nhà, lại là cái tên thư ký ngày ngày ở bên cạnh mình.
“Mẹ biết hai đứa quen nhau rồi sao?”
“Ừ! Hứa Yên đã nói với mẹ từ lâu rồi.” Hứa phu nhân từ tốn đáp lại.
Khóe môi Hứa Ngụy Phàm giật giật, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Sở Đoàn. Tên này cũng khá lắm! Em gái hắn về nước chưa được bao lâu, vậy mà anh đã gạ gẫm mất con gái nhà người ta, trở thành của mình rồi.
“Cậu, ăn cơm xong vào phòng gặp riêng tôi.” Hắn hếch mặt tuyên bố, càng khiến cho ai kia ngồi ở phía đối diện, không rét mà run.