Hứa Ngụy Phàm đưa Linh An trở về khách sạn. Buổi trưa hắn cùng cô xuống nhà hàng dùng bữa, tình cờ lại gặp Thẩm Tuyết ở đây.
“Hai người cũng ở khách sạn này sao?” Cô ta hỏi.
Chẳng những ở cùng một khách sạn, trùng hợp hơn, Thẩm Tuyết còn ở cùng dãy phòng với Linh An và Hứa Ngụy Phàm. Cô ta thuê phòng vào hôm qua, chẳng trách mấy ngày trước, bọn họ lại không gặp nhau.
Hứa Ngụy Phàm nhìn cậu bé mà Thẩm Tuyết đang bế trên tay, liền hỏi:
“Con trai em sao?”
Cô ta gật đầu, khẽ đáp lại:
“Vâng, Neil năm nay cũng được ba tuổi rồi!”
Linh An thích thú nhìn cậu bé, nào ngờ Neil lại tỏ ra sợ sệt, vùi mặt vào người Thẩm Tuyết. Cô hơi khựng lại, nụ cười bỗng trở nên gượng gào. Nhóc con này, không thích cô sao?
Thẩm Tuyết vuốt ve mái tóc của con trai, giọng điệu có hơi mất tự nhiên:
“Thằng bé rất ngại người lạ, em đừng để ý quá.”
“Vâng ạ.” Cô nói khẽ.
Hứa Ngụy Phàm hỏi về chồng Thẩm Tuyết, cô ta lại né tránh trả lời. Dù sao chỉ có hai mẹ con Neil, Linh An và hắn đã mời họ cùng ăn trưa.
Thức ăn được mang lên bàn, Thẩm Tuyết bận bịu lo cho Neil, không ăn được gì nhiều. Hứa Ngụy Phàm thấy vậy, bèn giúp cô ta cắt nhỏ đồ ăn cho cậu bé.
“Cảm ơn anh, thật làm phiền anh quá!”
“Không có gì đâu. Em cứ ăn cơm đi.”
Đứa trẻ này tuy dễ thương nhưng khá rụt rè, đôi mắt to tròn lúc nào cũng rũ xuống, gương mặt thì buồn rười rượi, từ nãy đến giờ chẳng chịu nói chuyện cùng ai.
Sau bữa trưa, Linh An và Hứa Ngụy Phàm chào tạm biệt hai mẹ con Thẩm Tuyết rồi trở về phòng. Cô ta cũng đưa Neil lên phòng, để cậu bé cho bảo mẫu trông chừng.
Nhớ lại từng cử chỉ ân cần của Hứa Ngụy Phàm dành cho Neil, Thẩm Tuyết khẽ cười, cảm giác ấm áp tràn lan trong lòng. Nhất thời, cô ta suy nghĩ nếu hắn là cha của con trai mình thì tốt biết mấy.
Thẩm Tuyết đã ly hôn chồng, vừa hoàn thành thủ tục cách đây một tuần. Người đàn ông kia cũng không cần Neil, nên giao cho cô ta toàn quyền nuôi dưỡng.
Thẩm Tuyết đi du lịch chính là để giải tỏa tâm trạng, vô tình có thể gặp lại Hứa Ngụy Phàm.
Lẽ nào, là ông trời đang chiếu cố cô ta?1
Suốt một buổi chiều, Thẩm Tuyết cứ đi qua đi lại ngoài hành lang, mong tạo được cuộc gặp gỡ tình cờ với hắn. Chỉ là sau giấc ngủ trưa, Hứa Ngụy Phàm đã sớm đưa Linh An ra ngoài chơi mất rồi.
Buổi tối hai người mới quay trở lại khách sạn. Linh An muốn có không gian riêng tư, nên đã gọi thức ăn mang lên tận phòng.
Hứa Ngụy Phàm còn sai người thổi bóng bay trái tim và rải cánh hoa hồng để trang trí, càng làm không khí của bữa ăn tối thêm phần lãng mạn.
“Hôm nay đi nhiều nơi như vậy, em có mệt lắm không?” Hắn ân cần hỏi han cô gái nhỏ.
Linh An lắc đầu, miệng cười tươi như hoa. Có thể nói đây là lần đi chơi vui vẻ nhất của cô, mệt một chút nhưng hạnh phúc trong lòng.
“Ngụy Phàm, sau này anh dành thời gian đi du lịch với em nữa, có được không?” Cô ngồi dịch lại gần hắn, kéo tay năn nỉ.
Hắn gật gật, sau này nhất định sẽ sắp xếp công việc, ở bên cạnh Linh An nhiều hơn. Cô nghe xong thì vô cùng mãn nguyện, còn không quên hôn một cái vào má Hứa Ngụy Phàm.
“Được rồi, mau ăn thôi. Nào, để anh bóc tôm cho em...”
Linh An cứ ngồi đó, chẳng cần động đũa vì Hứa Ngụy Phàm cứ đút cho cô mãi. Lúc sau thấy hắn không ăn được nhiều, bèn gắp thức ăn đốc thúc hắn.
“Há miệng ra, em đút cho anh.”
Sau bữa tối, hai người ngồi xem phim một lát, rồi đi tắm. Linh An có vẻ mệt, vừa mới lau tóc khô ráo đã trèo lên giường, ngủ thi*p đi lúc nào không hay biết.
Hứa Ngụy Phàm ngồi bên cạnh, quan sát ngũ quan hài hòa trên gương mặt của cô gái nhỏ. Hắn hạnh phúc đến mức tự mỉm cười, bàn tay khẽ nghịch mấy lọn tóc dài đang xõa ra giường.
“Còn nói là không mệt? Đúng là… dễ thương ૮ɦếƭ mất!”
Hứa Ngụy Phàm mê mệt cô gái nhỏ, cảm tưởng cả ngày cứ quanh quẩn bên cạnh cô là đủ. Nhưng hạnh phúc càng nhiều thì lo lắng cũng nhiều. Hắn lại nghĩ đến kết quả xét nghiệm, tự cảm thấy bất an trong lòng…
Điện thoại trên bàn bỗng reo lên, Hứa Ngụy Phàm đang đăm chiêu suy nghĩ, mất một lúc mới nghe thấy tiếng chuông. Hắn nhìn số máy lạ trên màn hình, cuối cùng vẫn ấn nghe máy.
“Ngụy Phàm, có phải là anh không?”
Hứa Ngụy Phàm nhận ra giọng nói kia là của Thẩm Tuyết. Hắn khẽ ừ một tiếng, đầu dây bên kia thoáng yên lặng, một lúc mới nghe cô ta nói:
“Bây giờ anh rảnh chứ? Có thể xuống quầy bar gặp em một lát được không?”
Hứa Ngụy Phàm nhìn sang Linh An, chân mày hơi nhíu lại. Hắn hỏi:
“Em có chuyện gấp gì sao?”
Thẩm Tuyết do dự, giọng trầm xuống, giống như đang có tâm sự trong lòng.
“Vâng. Chỉ một lát thôi, tuyệt đối không chiếm nhiều thời gian của anh đâu.”
Hứa Ngụy Phàm nghe vậy cũng không đành từ chối, nên bảo Thẩm Tuyết chờ mình một lát. Sau khi thơm vào má Linh An và kéo chăn đắp cho cô gái nhỏ, hắn mặc theo áo khoác rồi đi xuống quầy bar dưới tầng trệt của khách sạn.