Linh An tựa đầu vào vai Hứa Ngụy Phàm, ngồi lướt xem tin tức trên điện thoại. Đúng lúc Đan Nhiên gửi cho cô thông tin về lễ hội Dâu tây tại tiểu bang Tennessee, thuộc nước Mỹ.
Với một người yêu thích quả mọng như Linh An, chắc chắn không nỡ bỏ qua sự kiện lớn này. Trùng hợp cô còn một tuần nghỉ phép ở trường, nên muốn tận dụng khoảng thời gian đó, cùng Hứa Ngụy Phàm làm một chuyến du lịch ngắn ngày.
Lúc trước sau khi Linh An thi xong, Hứa Ngụy Phàm đã nói sẽ thực hiện một yêu cầu từ cô. Linh An giơ chiếc điện thoại lên, nỉ non vào tai hắn:
“Ngụy Phàm, ba hôm nữa chúng ta đi du lịch nha? Em muốn đến Tennessee, tham gia lễ hội Dâu tây ở đó.”
Đôi mắt to tròn ngước nhìn Hứa Ngụy Phàm, hắn có muốn từ chối cũng không nỡ. Nhưng lịch làm việc dạo gần đây khá dày đặc, Hứa Ngụy Phàm phải nghĩ cách xoay sở.
“Được rồi! Chúng ta đi.” Hắn dịu dàng xoa đầu cô gái nhỏ.
Linh An cười tít mắt, ôm chầm lấy Hứa Ngụy Phàm. Còn tận ba ngày để chuẩn bị, cô đã thấy nôn nao trong lòng. Từ nhà họ Hứa trở về, Linh An gọi ngay cho Đan Nhiên, rủ cô ấy buổi chiều đi mua sắm cùng mình.
Hứa Ngụy Phàm khẽ thở dài, tạm thời chưa tính đến công việc, chỉ nghĩ đến việc sắp có kết quả kiểm tra sức khỏe đã đủ làm hắn đau đầu rồi.
Nếu như… mọi chuyện không giống với mong đợi, hắn biết làm thế nào?
Trầm ngâm một lúc lâu, Hứa Ngụy Phàm mới đứng dậy thay quần áo, rồi lái xe đến Hứa thị.
“Công việc tuần sau thế nào? Cậu đã lên lịch trình cụ thể chưa?” Hắn hỏi Sở Đoàn.
Anh làm việc nhanh nhạy, sớm đã chuẩn bị chu đáo mọi việc. Bản lịch trình vừa được đưa lên, Hứa Ngụy Phàm đã nhíu mày không hài lòng.
“Cậu ra ngoài trước đi!”
Ba ngày nữa Hứa Ngụy Phàm phải đi du lịch cùng Linh An, vậy mà có một lô hàng cần hắn kiểm tra chất lượng, dự tính sẽ hoàn thành vào cuối tuần này. Hắn đang phân vân không biết nên làm thế nào, suy nghĩ một hồi đành trở về thương lượng với cô gái nhỏ.
Tan làm, Hứa Ngụy Phàm lái xe đến tiệm bánh, mua một chiếc bánh gato phủ đầy dâu tây tươi. Ban đầu chưa biết mục đích của hắn, Linh An còn hào hứng cắt bánh để ăn. Đến khi Hứa Ngụy Phàm mở lời, cô không thèm nhìn mặt hắn nữa.
“Bảo bối, chúng ta dời chuyến du lịch lại vài ngày có được không?”
“Anh đi mà bảo ban tổ chức lễ hội dời. Tránh ra!” Cô đẩy tay hắn.
Hứa Ngụy Phàm ngồi xích lại gần Linh An, ôm cô ngồi lên đùi mình, giọng mùi mẫn:
“Hay là để dịp khác chúng ta đi du lịch. Anh sẽ sắp xếp cả tháng để đi chơi cùng em, nhé?”
“Hừm, em không thèm. Hứa Ngụy Phàm, anh mau đổi tên thành hứa suông, hoặc hứa rồi không làm đi.” Cô bặm chặt môi, khoanh tay giận dỗi.
Linh An đẩy hắn ra, định bỏ lên phòng thì bị người đàn ông kia ôm chặt lấy. Hứa Ngụy Phàm bất lực nuông chiều cô gái nhỏ. Ai bảo hắn đã hứa với cô từ trước rồi chứ!
“Được rồi, ba ngày nữa chúng ta sẽ đi du lịch. Linh An, đừng giận… đừng giận.”
“Có thật không?” Cô bỗng quay ngoắt thái độ, miệng cười vui vẻ.
Hứa Ngụy Phàm véo nhẹ vào mũi Linh An một cái, cử chỉ cưng chiều. Cô xoa xoa chóp mũi, rồi vùi mặt vào иgự¢ hắn.
“Thương anh quá, yêu anh ૮ɦếƭ mất!”
Hứa Ngụy Phàm bật cười, không ngờ cái miệng nhỏ của Linh An lại dẻo quẹo như thế. Cô không còn giận hắn nữa, bèn ngồi thưởng thức món bánh gato ngon lành.
…
Sáng hôm sau, Hứa Ngụy Phàm đến công ty, bất ngờ ra thông báo đẩy nhanh tiến độ sản xuất, rút ngắn thời gian hoàn thành lô hàng từ một tuần xuống còn ba ngày. Để khích lệ tinh thần của nhân viên, hắn đã tăng gấp đôi tiền lương cho mọi người trong tháng này.
“Chủ tịch sao phải gấp gáp như vậy? So với dự tính ban đầu, thời gian hoàn thiện sản phẩm đã sớm hơn gần một tháng rồi.” Mạc Ca than thở với Sở Trạch.
“Người ta muốn đưa nóc nhà đi du lịch, nên đành bóc lột sức lao động của anh em chúng ta đấy mà.”
Từ sáng đến giờ, anh cũng chạy khắp nơi vì công việc, mệt bở hơi tai vẫn chưa được nghỉ ngơi chút nào. Cái tên kia than thở gì chứ?
Mạc Ca và Sở Trạch đang tỉ tê tâm sự, đâu biết Hứa Ngụy Phàm đã đứng ngay đằng sau, nghe hết cuộc trò chuyện. Khuôn mặt hắn xám xịt lại, nhìn hai kẻ đang nói xấu mình, ho nhẹ một tiếng:
“Tôi bóc lột các cậu à? Vậy cuối tháng nhận lương, hai người tự giác trừ đi mấy con số 0 ở đằng sau nhé.”
“Ấy ૮ɦếƭ, chủ tịch, chúng tôi nào dám có ý kiến gì với anh chứ!” Mạc Ca cười khì khì.
Hứa Ngụy Phàm cười nhếch mép, không thèm chấp nhặt hai cái tên này. Tưởng hắn được ngồi thảnh thơi sao? Vì quyết định đẩy nhanh tiến độ sản xuất, hắn phải đích thân đến xưởng đốc thúc mọi người, tiêu hao cũng không ít năng lượng.
Có vị chủ tịch nhiệt tình như Hứa Ngụy Phàm, nhân viên của Hứa thị cũng tận tâm hơn phần nào.
Cố gắng đã có thành quả, cuối cùng lô hàng cũng được hoàn thiện trong ba ngày. Sau quy trình đánh giá chất lượng, Hứa Ngụy Phàm có thể yên tâm đi du lịch cùng Linh An rồi.