“Linh An, chúng ta quay lại đi. Anh sai rồi, lúc đó anh không nên nói chia tay em.”
Tô Minh Trí dí sát vào cô, không ngừng thuyết phục Linh An quay lại với mình. Cô che hai tay trước иgự¢, ngăn cản tiếp xúc cơ thể với cậu ta. Cả người cô nóng ran, sắp không chịu nổi nữa rồi.
“Ngụy Phàm, Ngụy Phàm…” Linh An hoảng loạn gọi tên hắn.
Tô Minh Trí định kéo váy cô xuống, nhưng bỗng khựng lại. Cái tên Linh An vừa thốt ra là ai, là bạn trai mới của cô sao?
“Anh sẽ yêu thương em, quan tâm em. Linh An, chẳng phải khoảng thời gian trước đây của chúng ta rất tốt ư?”
Cô ghê sợ, muốn đẩy Tô Minh Trí ra nhưng lực bất tòng tâm. Linh An khóc đến ướt cả gối, hai chân không ngừng cọ xát vào nhau, xấu hổ nhắm tịt mắt lại.
“Ngụy Phàm…”
“Đừng gọi nữa, hắn không đến đâu!” Tô Minh Trí trực tiếp dập tắt hy vọng của cô.
Cậu ta gạt tay Linh An ra, cổ váy bị kéo khóa đã trễ xuống, lấp ló phần áo lót ren bên trong, Tô Minh Trí liếm môi thèm thuồng. Dù đây không phải là lần đầu làm chuyện này, nhưng mà đối với Linh An, cậu ta có cảm giác thật mới lạ.
Tô Minh Trí kéo mạnh váy cô xuống đến bụng. Linh An khóc nấc lên, sợ hãi cầu xin cậu ta. Cứ tưởng không còn hi vọng gì nữa, thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, càng lúc càng dữ dội.
“Mẹ kiếp! Phục vụ đến ngay lúc này làm gì?”
Tô Minh Trí rất bực bội, nhưng vẫn phải ra mở cửa. Cậu ta he hé cánh cửa, nhìn người đàn ông mặc áo vest xanh chỉnh tề kia mới phát hiện không phải phục vụ khách sạn.
“Anh là ai?”
“Hứa Ngụy Phàm.”
Cậu ta nghệt mặt ra, nhớ đến cái tên Linh An vẫn gọi trong miệng. Lúc Tô Minh Trí phát hiện có điều bất thường thì đã bị Hứa Ngụy Phàm đạp cửa, ngã lăn quay ra đất.
“Linh An..” Hắn đưa mắt nhìn quanh, thấy bé con của mình đang nằm trên giường, áo váy xộc xệch thì vô cùng căm phẫn.
Tên khốn kiếp kia, hôm nay Hứa Ngụy Phàm phải dạy cho cậu ta một bài học!
“Muốn ૮ɦếƭ sớm thì cứ nói tao, đừng có động vào cô ấy.”
Hắn gần như phát điên, lôi cổ Tô Minh Trí ngồi dậy. Trước là một đấm vào chính diện khuôn mặt, sau là một cú đá vào bụng. Hứa Ngụy Phàm điên cuồng tẩn cho cậu ta một trận nhớ đời, đến khi máu trào ra khắp miệng, hắn mới dừng tay lại.
“Xin… xin anh…”
“Cút!” Hứa Ngụy Phàm nghiến răng trợn mắt, chỉ về phía cửa.
Chỉ sợ cậu ta không mau rời đi, sẽ bỏ mạng ở đây mất.
“Ngụy Phàm, em nóng quá…” Giọng Linh An như con mèo hen vang lên khe khẽ.
Tô Minh Trí vội vàng bò ra ngoài, không dám quay đầu nhìn lại. Hứa Ngụy Phàm đóng cửa phòng, mau chóng đến xem tình trạng của cô.
“Ngụy Phàm, hức…”
Linh An khát khô cổ họng, vừa gặp được hắn đã nhào vào hôn thắm thiết. Hứa Ngụy Phàm vừa nhìn đã biết cô bị người ta bỏ thuốc, vội vàng giúp cô cởi váy để tránh bứt rứt thân thể.
“Ngụy Phàm, em muốn tắm… hức…”
Hắn hiểu ý Linh An, nhẹ nhàng lau nước mắt rồi bế cô gái nhỏ vào trong phòng tắm. Linh An ngồi trong bồn nước lạnh ngâm mình, Hứa Ngụy Phàm lúc nào cũng đứng ngay bên cạnh.
Sợ Linh An cảm lạnh, ngay khi hắn bế cô ra khỏi bồn nước đã chuẩn bị khăn quấn người, rồi mang ra ngoài giường.
Hứa Ngụy Phàm gọi nhân viên mang một ly nước cam đến. Tuy Linh An đã bớt cảm giác ham muốn nhưng vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Cô thi thoảng lại nấc lên, thật khiến hắn lo lắng.
“Bảo bối, đừng khóc. Ngoan, có anh đây rồi, không sao đâu!”
Rõ ràng còn cách thức khác để tiêu tan dược tính của thuốc trong người Linh An, nhưng Hứa Ngụy Phàm tuyệt đối không làm. Hắn biết bé con đang rất sợ hãi, nên không thể sỗ sàng được.
“Nằm một lát sẽ không sao nữa! Ngoan, anh thương!” Hứa Ngụy Phàm cúi xuống, hôn lên trán cô, thật nhẹ.
Hứa Nguỵ Phàm giặt khăn, lau mặt cho Linh An. Nước cam được mang đến, hắn đỡ cô dựa vào người mình, cẩn thận cho cô uống từng ngụm một. Linh An ôm chặt lấy Hứa Ngụy Phàm, đã không còn khóc nữa.
Hắn ϲởí áօ vest ngoài, rồi nằm xuống bên cạnh, dùng tay để Linh An gối đầu cho thoải mái. Khuôn mặt nhỏ vùi vào иgự¢ Hứa Ngụy Phàm, hai mắt nhắm tịt lại.
Da thịt cô mềm mại, áp sát vào người hắn chỉ cách một lớp quần áo cũng đủ để tra tấn Hứa Ngụy Phàm thê thảm. Hắn kìm lòng phải thật tịnh tâm, bàn tay còn lại nhẹ nhàng vỗ về vào sống lưng cô.
“Ngủ ngoan, ngủ ngoan…”
Giây phút Linh An ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Hứa Ngụy Phàm, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc còn ở nhà, đột nhiên hắn có linh cảm xấu, nên mới lái xe đến đây, định chờ khi cô tàn tiệc thì đón về, nào ngờ…
Đan Nhiên gọi cho hắn, nói khi cô ấy quay lại bữa tiệc đã không thấy Linh An đâu nữa. Hai người sốt ruột cùng Lăng Trạch Thiên chia ra tìm cô gái nhỏ, cũng may Hứa Ngụy Phàm đến kịp lúc.
“Ngụy Phàm, ưm… em yêu anh…”
Linh An không biết là tỉnh hay mê, lại nói ra một câu mùi mẫn. Giọng cô rất nhỏ, đến mức Hứa Ngụy Phàm lắng tai mới nghe được. Bé con của hắn rất ít khi nói mấy câu sến súa như vậy, nên là ngay lúc này, có lẽ cô đang rất sợ hãi mà muốn dựa dẫm vào hắn.
“Anh ở đây! Bảo bối à, anh cũng yêu em.”