Linh An được chuyển nhanh đến bệnh viện, hiện tại vẫn đang ở trong phòng cấp cứu. Hứa Ngụy Phàm không giữ nổi bình tĩnh, cứ đi qua đi lại khiến mọi người chóng hết cả mặt.
“Ngụy Phàm, cậu tìm một chỗ ngồi xuống đi. Linh An sẽ không sao đâu.” Tôn Bách Thần không nhịn được mà lên tiếng.
Cả ông và Đan Nhiên đều vào trong bệnh viện. Gia đình nhà họ Diệp sau khi nghe tin Linh An gặp sự cố trên sân khấu cũng tức tốc chạy đến.
“Con bé sao rồi? Có gặp nguy hiểm gì không?” Ông nội Diệp sốt sắng.
Mẹ Diệp liền trấn an:
“Linh An sẽ không gặp chuyện gì đâu. Con đã nhờ bác sĩ Vu lo cho con bé rồi, ba đừng quá lo lắng.”
Đan Nhiên ngồi nghiên cứu đôi giày của Linh An, cảm thấy có vài điểm kỳ lạ. Vết nứt giữa gót giày quá không được tự nhiên, hơn nữa còn dính một lớp màng màu trắng, trông giống như keo dán đã khô đi vậy.
“Ba, mau xem thử cái này.” Cô ấy đưa chiếc giày cho Tôn Bách Thần xem xét.
Ông ấy nói nhỏ điều gì đó vào tai con gái, sau đó xin phép mọi người rời đi trước. Đan Nhiên ở lại bệnh viện, đúng lúc này thì Lăng Trạch Thiên và Thư Kỳ cũng chạy vào.
Mọi người đứng rất đông ngoài hành lang, chờ xem tình hình của Linh An. Chừng nửa tiếng sau, cô được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
“Bác sĩ Vu, con gái tôi sao rồi?”
“Con bé không gặp nguy hiểm gì, chỉ là phần khớp cổ chân bị trật, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể phục hồi.” Vị bác sĩ kia nói.
Mẹ Diệp cảm ơn ông, rồi cùng y tá đưa Linh An trở về phòng bệnh. Cô đau quá nên mới ngất đi, nằm thêm một lúc đã tỉnh.
“Linh An, con sao rồi?”
Cô nhìn mắt xung quanh, cái quái gì mà đông dữ vậy nè? Linh An gượng mình ngồi dậy, phẩy tay bảo mọi người tản ra một chút.
Vây kín sắp ngạt ૮ɦếƭ cô rồi!
“Thế nào? Còn đau lắm không?” Hứa Ngụy Phàm mặc kệ mọi người xung quanh mà bước đến, ngồi xuống mép giường bệnh.
“Em không sao, mọi người đừng lo lắng.” Linh An nói lí nhí.
Ông nội Diệp thở phào nhẹ nhõm, may mà cháu gái bảo bối của ông không sao, nếu có chuyện gì không may xảy ra, ông sẽ bất an ૮ɦếƭ mất. Mọi người tìm ghế ngồi xuống, hỏi han Linh An mấy câu. Chừng mười giờ tối, cha cô đưa ông nội về nhà.
“Anh với Đan Nhiên, Thư Kỳ cũng về đi, đã trễ lắm rồi.” Cô nói với ba người kia.
Trong phòng bệnh chỉ còn mẹ Diệp và Hứa Ngụy Phàm. Bà còn phải trực phòng ban, bởi vì hắn bảo sẽ ở lại cùng Linh An nên bà yên tâm hơn rất nhiều.
“Được, có chuyện gì nhớ báo cho mẹ.”
Mẹ Diệp ra ngoài, cẩn thận đóng kín cửa phòng bệnh lại.
Linh An xụ người xuống, hai mắt rưng rưng như sắp khóc:
“Đúng ý chú rồi kìa. Ngày mai em không xuống giường được nữa.”
Hứa Ngụy Phàm xót ra trong lòng, hắn ngồi dịch lại gần cô, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ.
“Xin lỗi, lúc nói câu đó thì tôi không có ý trù ẻo em.” Tự nhiên hắn lại thấy áy náy trong lòng.
Vốn tưởng hôm nay sẽ có một buổi tối vui vẻ, Hứa Ngụy Phàm còn mua cả một bó hồng lớn, để đằng sau cốp xe chuẩn bị tặng Linh An, ngờ đâu cô lại gặp tai nạn trên sân khấu. Thật xui hết biết!
Linh An gật gật, sau đó chỉ vào chân mình, mếu máo:
“Đau lắm đó!”
Hứa Ngụy Phàm bật cười, chẳng phải vừa mới ban nãy trước mặt mọi người, Linh An nói là không sao ư? Bây giờ lại làm nũng với hắn.
“Đau lắm hửm? Hôn một cái có hết đau không?”
Linh An gật gật, sau đó chủ động đưa má về phía hắn.
Hứa Ngụy Phàm kéo cô ngồi lên đùi mình, rồi cúi xuống, hôn lên trán, má và môi Linh An.
“Bảo bối, phải nhanh khỏe lại nhé.”
Cô khẽ ưm nhẹ một tiếng, rồi kéo tay hắn, nói những điều thắc mắc trong lòng mình.
“Này, em thấy lạ lắm! Rõ ràng em nhớ phần dưới sân khấu sẽ được lót nệm để phòng trường hợp bất chắc xảy ra, nhưng sao lúc ngã, em lại cảm thấy nền đất cứng như vậy.”
Hắn hơi nhíu mày, nghĩa là có người cố tình hại Linh An sao?
“Có chuyện này hửm? Anh sẽ cho người đi điều tra thử.”
Nếu để Hứa Ngụy Phàm biết ai cố tình giở trò với cô, hắn sẽ băm vằm kẻ đó ra thành trăm mảnh.
Linh An bắt đầu thấy buồn ngủ, ngáp lên ngáp xuống. Hắn bèn đặt cô xuống giường, rồi cẩn thận đắp chăn cho cô gái nhỏ.
“Hôm nay không muốn ngủ cùng em sao?”
Hứa Ngụy Phàm nheo mày, nhóc con này quả thật rất biết cách trêu ngươi mình. Biết rõ đang ở trong bệnh viện còn muốn câu dẫn hắn, muốn ૮ɦếƭ sao?
Thấy hắn cầm gối chuẩn bị ra ghế sofa, cô vẫn không ngừng chọc ghẹo người đàn ông này:
“Thật sự không muốn nằm cạnh em hả?”
Hứa Ngụy Phàm bất giác xoay người, véo nhẹ vào cái mũi xinh xinh kia, khẽ mắng:
“Tiểu yêu tinh, mau ngủ đi. Đợi em khỏe lại, tôi sẽ ăn em sạch sẽ từ thịt đến xương.”
Linh An khẽ rùng mình, như thế thì bạo quá rồi! Cô nhìn vẻ ranh ma của Hứa Ngụy Phàm, không dám hó hé thêm lời nào.