Hứa Ngụy Phàm đưa Linh An về đến Diệp gia, mọi người đã đi ngủ cả rồi.
Bây giờ muốn vào nhà, cô phải gọi người ra mở cửa. Linh An cứ thế đứng một lúc lâu, đầy do dự.
“Tối nay em ngủ ở nhà tôi đi.” Hắn đề nghị.
Chưa kịp để cô đồng ý hay từ chối, Hứa Ngụy Phàm đã bế cô chui vào trong xe, sau khi gọi quản gia mở cửa, hắn lùi xe lại, lái thẳng vào trong gara xe nhà mình.
“Em có nói sẽ ngủ bên nhà chú sao? Làm càn!”
“Hửm? Hay là bây giờ tôi giúp em gọi anh Sâm ra mở cửa nhé?”1
Bị hắn nắm được điểm yếu, Linh An không thể làm được gì. Cô dứ nắm đấm về phía trước, cảnh cáo Hứa Ngụy Phàm không được bắt nạt mình.
“Ngoài trời lạnh lắm, để tôi bế em vào trong.”
Hứa Ngụy Phàm ϲởí áօ khoác, choàng lên người Linh An. Cô ôm lấy cổ, hai chân vắt ngang thắt lưng người người đàn ông này, cứ thế để hắn bế mình lên phòng.
“Ngụy Phàm, chú có thấy em dễ dãi quá không?”
“Dễ dãi cái gì?” Hắn nheo mắt, hỏi ngược lại cô.
Linh An khẽ thở dài, dù sao cô cũng chỉ mới đồng ý yêu đương cùng hắn, vậy mà đã hai lần sang Hứa gia ngủ cùng người đàn ông này. Lỡ như sau này hai bên gia đình biết được, liệu có xem thường cô không?
“Thôi, hay là em về nhà vẫn tốt hơn.”
Linh An đứng dậy, liền bị Hứa Ngụy Phàm kéo lại, đè xuống giường. Hắn nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi thẳng tắp, dịu dàng nói:
“Là do em nhạy cảm quá thôi!”
Cô và hắn danh chính ngôn thuận yêu đương, thì ở bên nhau có gì sai? Cho dù sau này công khai với hai bên gia đình, Hứa Ngụy Phàm tin mọi người sẽ ủng hộ hết mình, chứ làm gì có chuyện chê trách?
“Đồ ngốc! Đừng có suy nghĩ lung tung. Mấy ngày nữa mẹ và Hứa Yên về, chúng ta công khai sẽ công khai với mọi người, nhé?”
Linh An gật đầu, nhìn hắn nhoẻn miệng cười. Hứa Ngụy Phàm vẫn còn nằm đè lên người cô, bất giác hắn cảm thấy cả cơ thể mình rạo rực, cổ họng bỗng trở nên khô khốc.
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ, trên đôi mắt của người con gái kia đọng lại một tầng sương mỏng. Vẻ đẹp kiều diễm như muốn hớp hồn chúng sinh này, càng làm Hứa Ngụy Phàm không thể kìm nén Dụς ∀ọηg trong lòng.
Đôi môi khẽ chạm vào môi Linh An, ban đầu chỉ mới nhấm nháp vành môi căng mọng từ bên ngoài, sau dần hắn dùng lưỡi đẩy sâu vào, càn quấy trong khoang miệng nhỏ.
“Ưm…”
Linh An khẽ ngâm nga trong miệng, âm thanh nhỏ giọt càng thêm câu dẫn Hứa Ngụy Phàm. Hắn luồn tay ra đằng sau, dùng chút lực đẩy bả vai cô về đằng trước, nụ hôn càng thêm mãnh liệt, hai chiếc lưỡi cuốn vào nhau không dứt, hơi thở dồn dập, vang vọng trong không gian yên tĩnh.
“Ưm… thả em ra…”
Nụ hôn triền miên khiến Linh An không thể thở nổi, nhưng lại không có cách nào thoát ra được. Cô đấm nhẹ lên vai hắn, mất rất lâu người đàn ông này mới chịu rời khỏi bờ môi mềm mại kia.
Linh An chưa kịp phản ứng, Hứa Ngụy Phàm đã dùng tay luồn sâu vào trong áo cô từ lúc nào. Một bên иgự¢ truyền đến cảm giác mát lạnh, cô khẽ giật mình, nhẹ giọng mắng:
“Biến thái!”
Hắn vứt liêm sỉ sang một bên, hùng hổ trêu cô:1
“Chỗ này… có phải là hơi nhỏ không?”
Linh An cúi xuống lườm hắn, hằn học nói:
“Chê nhỏ thì chú kiếm cô nào иgự¢ khủng mà yêu.”
Nói xong, cô giận dỗi đẩy tay Hứa Ngụy Phàm ra. Ai ngờ hắn không chịu buông, bàn tay còn lại từ từ gỡ từng nút áo trên người Linh An xuống.
“Này, chú… chú định làm gì hả?”
“Linh An, em có từng nghe nói mát xa sẽ giúp hai bên иgự¢ to ra không?”
Cô gật gật, dĩ nhiên đã nghe qua rồi. Hứa Ngụy Phàm liền cười lưu manh, bàn tay càn rỡ lột luôn áo bra mỏng, ném sang một bên.
“Tôi giúp em, thấy thế nào? Đảm bảo sẽ có hiệu quả trong vòng một tháng.”
Linh An nghi ngại nhìn người đàn ông này, không ngờ đằng sau vẻ bề ngoài đứng đắn lại là một tên sắc lang chính hiệu. Cô ném cái gối vào mặt hắn, tiện tay kéo chăn trùm lên người mình.
“Đừng có mơ.”
Hứa Ngụy Phàm không phục, nếu đêm nay cứ thế ôm Linh An ngủ đến sáng, hắn sẽ không cam lòng. Nhưng mà hắn muốn cô tình nguyện trong chuyện này, chứ không phải ép buộc.
Hứa Ngụy Phàm mon men lại gần, từ từ kéo chăn ra, chui vào bên trong. Cứ tưởng Linh An sẽ đẩy hắn ra, ai ngờ cô vẫn nằm yên, còn quay sang hỏi hắn:
“Chú muốn gì?”
“Tôi muốn em.”
Linh An hơi đỏ mặt, trong không khí đậm mùi tình ái này, sao cô có thể không có chút phản ứng nào chứ? Cả người cô đang rất ngứa ngáy, như thể có hàng trăm con kiến bò quanh, nhất là khi Hứa Ngụy Phàm một lần nữa chạm tay lên иgự¢ cô, Ϧóþ nhẹ.
“Ưm… nhột quá!”
“Nói đi, em có muốn tôi không?” Hắn trìu mến hỏi.
Cô nuốt nước bọt, hiện tại khoảng cách giữa hai người gần như bằng không. Linh An cảm nhận được vật lớn dưới thân hắn đang cọ vào đùi mình, cái nóng dần trở nên rạo rực.
“Ngụy Phàm, em muốn…”