Hứa Ngụy Phàm trầm tư nhìn mình trong gương, không biết làm cách nào để đến công ty một cách bình thường nhất. Sáng nay có một cuộc họp nội bộ quan trọng, sớm đã thông báo cho các vị lãnh đạo, nên hắn nhất định phải đến tham dự.
Linh An hứa chiều nay sẽ nhuộm tóc lại cho Hứa Ngụy Phàm, ngoài cách chấp nhận thì hắn biết làm gì nữa?
Đánh cô không được, mắng cô cũng không xong. Chỉ cần nhìn thấy Linh An mếu khóc, hắn đã cảm thấy tội lỗi lắm rồi.
Nón lưỡi trai không thể che hết phần tóc đỏ, Hứa Ngụy Phàm đành dùng đến mũ vành. Mặc bộ đồ vest lên người, đeo kính mát, đội thêm một cái mũ đen lạc quẻ, nhìn hắn có giống mấy tên dở hơi không chứ!
Hứa Ngụy Phàm mang bộ dạng dị hợm này đến Hứa thị, tất nhiên không thể tránh khỏi cái nhìn khác lạ từ mọi người. Hắn chỉ biết làm ngơ, ít nhất thì bọn họ không thấy mái tóc cháy đỏ của mình.
“Chủ tịch, là anh sao?” Sở Đoàn suýt chút nữa không nhận ra người đàn ông trước mặt.
Hứa Ngụy Phàm kéo nhẹ kính xuống, trừng mắt nhìn anh. Cái dáng mặc vest chuẩn soái ca này, trong công ty ngoài hắn ra thì còn ai khác sao?
“Nhìn rõ chưa? Đến cả sếp của mình cũng nhận không ra, muốn bị đuổi việc hửm?”
Sở Đoàn im bặt, chào hắn rồi vọt lẹ. Anh phát hiện hắn không những xấu tính xấu thói, mà lâu lâu còn bị khùng nữa.
Cái gu thời trang gì thế này? Bình thường chẳng phải Hứa Ngụy Phàm nghiêm túc lắm sao?
Sở Đoàn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, mà vội đi pha thức uống cho hắn.
Đến khi anh mang sữa nóng vào phòng chủ tịch, Hứa Ngụy Phàm vẫn đội nguyên cái mũ vành để làm việc.
“Chủ tịch, tôi nghe nói đội mũ trong phòng sẽ lùn đi đó.”
Hắn bị trêu càng thêm tức, vội cầm trái bóng trên bàn, ném về phía Sở Đoàn.
Anh quá quen tuyệt chiêu này của hắn rồi, nên dễ dàng né được.
“Hì hì, tôi nói đùa thôi.”
Sở Đoàn đặt ly sữa lên trên bàn, lúc ngước lên vô tình nhìn vào phần tóc mai của Hứa Ngụy Phàm. Màu đỏ sao?
“Chủ tịch, tóc của anh?”
Hứa Ngụy Phàm có tật giật mình, tay vội sờ lên nón. Hắn quát:
“Tóc tóc cái gì? Mau đi làm việc đi!”
Sở Đoàn không dám cãi lệnh sếp, liền đi làm việc của mình. Hứa Ngụy Phàm thở phào, chuẩn bị tài liệu để họp.
Trong cuộc họp, các vị lãnh đạo cứ chằm chằm nhìn hắn. Hứa Ngụy Phàm cố gắng nói thật nhanh, mong sao cuộc họp kết thúc càng sớm càng tốt.
May mà mọi chuyện vẫn suôn sẻ, hắn thành công thoát được một kiếp.
Đến giờ nghỉ trưa, Hứa Ngụy Phàm chờ Linh An mang cơm đến. Ngồi ở trong phòng khá ngột ngạt, nên hắn ra ngoài ngồi cùng Sở Trạch và Mạc Ca.
Chỗ này ít người, hắn không sợ nhân viên khác đi qua nhìn mình. Hai người đàn ông kia ngồi ăn cơm trước, còn Hứa Ngụy Phàm vẫn đang nhìn ngang liếc dọc chờ Linh An.
Không biết trời xui đất khiến kiểu gì, lúc Mạc Ca đứng lên rót nước lại vô tình ᴆụng trúng Hứa Ngụy Phàm. Mặc dù hắn không bị nước đổ lên người, nhưng cái mũ vành đã rơi ra lúc nào không hay biết.
Sở Trạch ngồi phía đối diện, không nhịn được cười mà phun cơm ra đất. Ngay cả Mạc Ca cũng bị thu hút bởi mái tóc của Hứa Ngụy Phàm mà cười sặc sụa.
“Chủ tịch, anh mới đổi phong cách à?”
“Nhuộm tóc đi tán gái sao? Chà chà, trông anh trẻ ra hẳn.”
Hứa Ngụy Phàm sờ tay lên đầu, ngượng đỏ mặt tía tai. Phen này xong đời rồi, còn gặp phải hai tên nhiều chuyện nhất cái công ty nữa.
“Cười cái gì mà cười? Có tin tháng này tôi trừ lương hai cậu không?”
“Ấy đừng, bọn tôi không cười nữa.”
Nhưng chưa được ba giây, hai người đàn ông kia lại nhìn nhau, đồng loạt cười nắc nẻ.
“Thôi, anh muốn trừ thì trừ đi.” Cả hai đồng thanh nói.
Đúng lúc Linh An đến, cô đặt hộp cơm lên bàn rồi nhìn Sở Đoàn và Mạc Ca, thắc mắc hỏi:
“Mọi người có chuyện gì mà vui thế?”
Hứa Ngụy Phàm bèn kéo Linh An ngồi xuống ghế, rồi chỉ tay về phía thủ phạm:
“Là em ấy nhuộm cho tôi.”
Sở Đoàn gật gù hiểu ra, còn ghé vào tai Mạc Ca thì thầm:
“Phu nhân tương lai của chủ tịch đấy, cậu thấy người ta quyền lực chưa?”
“Chẳng trách ai kia không dám oán thán nữa lời.” Mạc Ca bèn nói lại.
Hứa Ngụy Phàm thính tai nghe hết mấy lời kia, hai tên đó vậy mà dám ở trước mặt nói xấu hắn. Uy nghiêm của hắn thế nào, bọn họ quên hết rồi sao?
“Ăn xong rồi thì ra chỗ khác cho người ta ăn. Lắm chuyện!”
Hai người đàn ông kia không dám đùa giỡn nữa, vội bưng hai dĩa cơm đứng dậy.
“Ngụy Phàm, hôm nay em mang cơm sườn kho và canh rau củ, chú ăn đi cho nóng.”
Hứa Ngụy Phàm làm gì còn tâm trạng ăn uống chứ? Hắn còn chẳng thèm đội mũ lên nữa, bây giờ cứ mặc kệ cho ai nhìn thì nhìn.
Linh An cẩn thận mở hộp cơm ra, đẩy về phía hắn.
“Em phải nấu lâu lắm đó!”
Hứa Ngụy Phàm cầm muỗng lên, hỏi:
“Đã ăn chưa?”
Linh An khẽ lắc đầu. Cô nấu cơm hơi trễ nên định mang vào cho hắn rồi mới về nhà ăn. Vậy mà Hứa Ngụy Phàm lại ngồi sát lại gần Linh An, xúc một muỗng cơm đưa đến gần miệng cô.
“Há miệng.”
“Hả? Chú cứ ăn đi, một lát nữa về nhà em ăn cũng được.”
“Ngoan, há miệng nào. Không được để bụng đói.”
Linh An gật gật, nghe theo lời hắn. Hứa Ngụy Phàm cứ xúc một muỗng đút cho cô lại ăn một muỗng, chẳng mấy chốc hộp cơm đã hết sạch.
Ăn xong, cô còn chu đáo lấy khăn lau miệng cho hắn. Đợi sau khi ăn hết phần trái cây tráng miệng, hai người mới trở về phòng làm việc của Hứa Ngụy Phàm.