Thời gian nghỉ trưa ở Hứa thị kéo dài hai tiếng đồng hồ, chỉ là bình thường Hứa Ngụy Phàm ăn trưa xong liền lao đầu vào công việc.
Hôm nay Linh An đến, lập tức bắt hắn phải nghỉ ngơi. Làm việc suốt ngày không ngừng nghỉ, hắn không biết mệt sao?
“Mau xoay người lại, em Ϧóþ vai cho chú.”
Hứa Ngụy Phàm làm theo lời Linh An nói. Cô bèn bẻ các khớp tay cho linh hoạt, rồi bắt đầu mát xa giúp hắn.
Cũng vì phải ngồi làm việc một chỗ suốt thời gian dài, nên thỉnh thoảng Hứa Ngụy Phàm vẫn cảm thấy tê vai, mỏi gáy. Chỉ là hắn nghĩ không phải chuyện gì to tát, thông thường cứ vươn vai vài cái, liền không đau nữa.
Mấy đầu ngón tay của Linh An múa máy linh hoạt trên vai Hứa Ngụy Phàm, tuy lực không quá mạnh nhưng vô cùng dễ chịu.
“Chú có thấy thoải mái không?” Cô ghé sát vào tai hắn, nỉ non.
Hứa Ngụy Phàm gật gù, hai mắt khép hờ tận hưởng cảm giác thư giãn. Bàn tay Linh An như có ma thuật, chỉ vài động tác đơn giản đã xua tan cơn nhức mỏi trong người hắn.
“Em sang bên trái một chút.” Hắn chỉ vào vai trái của mình.
Linh An nhiệt tình xoa Ϧóþ vai cho Hứa Ngụy Phàm. Cô biết mình không thể làm được gì lớn lao cho hắn, nên mới chú ý quan sát mọi thứ, tập quan tâm hắn từ những điều nhỏ nhất, như cách Hứa Ngụy Phàm thường làm với cô vậy.
Hai người yêu nhau, tốt nhất nên suy nghĩ cho đối phương, như thế mối quan hệ mới trở nên bền chặt. Kỳ thực Linh An chấp nhận làm bạn gái Hứa Ngụy Phàm không đơn thuần vì sự cố xảy ra ở khách sạn, mà thật sự cô có tình cảm với hắn.
Việc đó chỉ là cái cớ cô biện hộ cho cảm xúc thật trong trái tim mình thôi!
Linh An chợt nhớ đến mấy miếng mặt nạ mua ở siêu thị, bèn đến tủ lạnh lấy ra hai miếng, đem lại chỗ Hứa Ngụy Phàm.
“Chú mau nằm xuống, em đắp mặt nạ cho chú.”
“Tôi dùng mấy thứ này làm gì? Cái đó không phải để dành cho con gái như em sao?” Hắn ngắm nghía miếng mặt nạ mà cô đưa cho, tỏ vẻ khó hiểu.
“Xùy! Đồ dưỡng da làm gì phân biệt giới tính? Cái này giúp da căng mịn đấy, da khỏe mạnh mới đẹp trai được.”
Linh An chỉ nói đùa, nào ngờ Hứa Ngụy Phàm lại hiểu theo ý khác. Hắn hơi nhíu mày, ghé sát mặt vào cô, hạ thấp giọng hỏi:
“Vậy là em chê tôi già, da mặt nhăn nheo, xấu xí cần dùng mặt nạ dưỡng da đúng không?”
Cô bĩu môi, giật lại miếng mặt nạ trên tay Hứa Ngụy Phàm. Người ta có ý tốt muôn chăm sóc cho hắn, ai ngờ còn bị hiểu lầm.
“Đồ hâm! Không dùng thì thôi, em đem cất đây.”
Linh An mất hứng, toan đứng dậy liền bị Hứa Ngụy Phàm kéo lại. Hắn đột nhiên ngoan ngoãn nằm xuống, chỉ tay vào khuôn mặt của mình.
“Phải đắp chứ. Em nhanh lên đi!”
Cô phì cười, nhanh chóng bóc mặt nạ đắp lên mặt hắn. Chẳng mấy chốc cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp khuôn mặt, thấm dần vào lỗ chân lông, cực kỳ dễ chịu.
Linh An cũng tự đắp cho mình một cái, rồi nằm xuống bên cạnh Hứa Ngụy Phàm. Ghế sofa không quá rộng nhưng vẫn đủ để hai người nằm sát cạnh nhau. Cô tranh thủ chợp mắt một lát, đến chiều dậy còn tiếp tục ôn bài.
Cả một ngày ở Hứa thị, đến khi Hứa Ngụy Phàm tan làm thì đưa Linh An về nhà. Cô ở trước cổng Diệp gia, lén nhìn xung quanh rồi thơm vào má hắn một cái.
“Tạm biệt chú!”
Nói xong Linh An đẩy cửa cổng, đi vào trong nhà.
“Cháu vừa đi đâu về thế?”
“Ông… ông nội.” Linh An giật thót mình, không ngờ ông nội Diệp đã về.
Ông còn đang đứng ở ngoài sân, không biết khi nãy có nhìn thấy cô và Hứa Ngụy Phàm không nữa?
“Cháu sao lại hốt hoảng thế? Mà từ sáng đến giờ đã đi đâu hả?”
“Không có… À, từ sáng đến giờ cháu sang chỗ Đan Nhiên để học nhóm.” Cô gãi đầu, khóe môi giật giật nhưng vẫn phải bình tĩnh đáp lại ông.
Ông nội Diệp ngó ra ngoài cổng, rồi nheo mắt quan sát Linh An. Ông cười ẩn ý, khẽ nhếch cằm:
“Thế sao Ngụy Phàm đưa cháu về? Ông vừa nghe thấy tiếng xe của thằng bé.”
Nghe ông nội nhắc đến tên của hắn, mặt Linh An tái mét. Không phải ông đã nhìn thấy cô thơm má hắn rồi chứ?
Dẫu vậy, Linh An vẫn phải giả vờ đến cùng:
“Là tình cờ gặp thôi! Chú ấy nhìn thấy cháu ở trước cổng chung cư khu Đan Nhiên sống, liền đưa cháu về nhà.”
Ông nội Diệp gật gật, không hỏi gì thêm nữa. Ông chợt nhớ ra có việc quan trọng muốn thông báo với Linh An, bèn nói:
“Mà này, tuần sau Diệp Sâm về nước đấy.”
“Tuần sau cha cháu sẽ nước sao? Thích quá đi!” Linh An vui mừng reo lên.
Cha cô đi công tác cả mấy tháng, cuối cùng cũng được trở về nhà. Cả gia đình Linh An, đặc biệt là mẹ cô, rất nhớ ông ấy.
Diệp Sâm về nước, thế nào cũng mua quà cho Linh An. Cha cô thường tặng cô những thứ độc đáo, nên lần nào ông ấy về, Linh An cũng rmong chờ đến giây phút được mở quà.
Cô vui vẻ vào trong nhà, ông nội Diệp đứng ngoài sân, chỉ tay về phía bóng lưng cô, cười khoái chí:
“Cái con bé này không biết đã tiến triển với Ngụy Phàm đến mức nào rồi. Sao còn giấu ông nội?”
Đúng vậy! Ban nãy hai người họ đứng ở ngoài cổng thân mật với nhau, ông lão nhìn thấy hết cả rồi!