Hứa Ngụy Phàm ôm chặt lấy Linh An, miệng cười vui sướng như đứa trẻ được cho quà vặt. Cô phụng phịu, đấm mạnh vào lưng hắn:
“Thả em ra, em muốn đi tắm.”
Hứa Ngụy Phàm nghe thấy vội buông Linh An ra, hắn sợ cô giận sẽ không thèm nói chuyện với mình nữa. Dù sao hai người đã chính thức đánh dấu mối quan hệ mới, sau này hắn muốn ôm cô lúc nào chẳng được!
Linh An nấc nhẹ, rồi đột nhiên khóc thút thít. Hứa Ngụy Phàm không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, hay là hắn lại làm sai điều gì?
“Bảo bối, em đừng khóc. Em khó chịu ở đâu, mau nói tôi nghe.”
Cô chỉ xuống phần chân mình, nũng nịu với hắn:
“Chỗ này đau lắm… khắp người đều đau, không đi nổi nữa.”
Linh An làm nũng với Hứa Ngụy Phàm một chút thôi, còn việc khắp người cô ê ẩm, không muốn cử động là sự thật. Hắn thương cô vô cùng, nghe vậy liền hôn nhẹ vào trán Linh An một cái, rồi bế cô vào trong nhà tắm.
“Anh tắm cùng em.”
“A… không muốn đâu.” Mặt Linh An đỏ lừ lên.
Hứa Ngụy Phàm cười cười, cái dáng vẻ thẹn thùng này của cô, hiếm lắm hắn mới có cơ hội chiêm ngưỡng.
“Đừng ngại.”
Nói rồi, hắn trút bỏ quần áo trên người xuống, trèo vào trong bồn tắm cùng cô. Trái tim Linh An đập bình bịch, hai mắt nhắm tịt để mặc cho hắn xoa sữa tắm khắp cơ thể mình.
Hứa Ngụy Phàm mát xa nhẹ nhàng, ban đầu Linh An còn gượng gạo, sau mới thả lỏng dần, tận hưởng cảm giác dễ chịu này. Hắn còn được dịp trêu chọc cô, thỉnh thoảng lấy bọt xà phòng cọ lên chóp mũi Linh An, khiến cô muốn nhe răng ra cắn.
“Hừ, chú đàng hoàng lại cho em.”
Vẫn là cách xưng hô quen thuộc hằng ngày, Hứa Ngụy Phàm có chút không hài lòng. Bây giờ hai người đã tiến triển đến mối quan hệ khác, không phải nên sửa lại cách gọi hay sao?
“Chú cái gì? Sau này phải gọi bằng anh!”
“Xùy, không thích.” Cô lè lưỡi ra khiêu khích hắn.
Lập tức, Linh An bị Hứa Ngụy Phàm tét một cái vào ௱ôЛƓ, đau điếng. Cô sụt sịt, lại lấy nước mắt ra hù dọa hắn:
“Lần trước chú đã bảo sẽ không tét vào ௱ôЛƓ em nữa sao? Hứa Ngụy Phàm, chú không giữ lời.”
Hắn chợt nhớ ra, vội vàng xin lỗi cô. Linh An ngoảnh mặt đi chỗ khác, không thèm quan tâm đến người đàn ông này nữa.
“Được rồi, là tôi sai. Linh An, em đừng giận nữa.”
Bởi vì đang ngồi trong bồn tắm, cô cũng không muốn đôi co với Hứa Ngụy Phàm. Cô đói lắm rồi, chỉ muốn tắm thật nhanh để đi ăn sáng thôi.
Lau khô người xong, hai người đánh răng rồi xuống khu ăn uống ở khách sạn. Nơi này có phòng riêng cho từng thực khách, nên không sợ bị người khác làm phiền.
Hứa Ngụy Phàm chăm sóc Linh An đến từng chân tơ kẽ tóc. Việc gì hắn cũng làm cho cô, đến thức ăn hắn cũng gắp sẵn, chỉ đợi Linh An há miệng thưởng thức. Đùng một cái có người yêu, cô thật sự chưa thích nghi được.
Lúc trước quen Tô Minh Trí, cậu ta chưa bao giờ dịu dàng với cô như thế.
“Chú cứ ăn đi, em tự gắp được.” Linh An nói rồi gắp một ít salad, cuộn tròn và đưa đến miệng hắn.
“Mau há miệng.” Cô nói.
Hứa Ngụy Phàm vui vẻ ăn cuộn salad mà cô gắp cho mình. Lát sau, hai người cứ gắp đồ ăn đút cho nhau đầy tình cảm. Ông chú ba mươi tư tuổi bấy giờ mới biết mùi vị yêu đương là gì.
Linh An sực nhớ ra hôm nay là ngày phải lên giảng đường, cô vội lấy điện thoại định gọi cho Đan Nhiên thì phát hiện điện thoại mình bị sập nguồn. Cô tự gõ vào đầu, trách mình ẩu tả, cứ để điện thoại hết pin suốt. Phen này ngày mai gặp Đan Nhiên, cô ấy lại cằn nhằn cô một trận nữa.
Linh An đành mượn điện thoại của Hứa Ngụy Phàm, gọi cho Đan Nhiên. Cũng may cô ấy nhanh trí, buổi sáng không thấy cô đi học đã viện đại một lý do nói với giảng viên để xin cho Linh An nghỉ học một ngày.
Thấy cô gọi bằng số điện thoại của Hứa Ngụy Phàm, Đan Nhiên thấy làm lạ. Linh An vội giải thích qua loa mấy câu, nói sau này gặp mặt sẽ kể rõ cho cô ấy biết.
Hứa Ngụy Phàm đưa Linh An về Diệp gia, cô cứ tưởng không có ai ở nhà, ngờ đâu mẹ cô đang ngồi ở ngoài phòng khách.
“Mẹ, hôm nay… mẹ không phải đi làm sao?” Linh An gượng cười, vẻ mặt có chút lo sợ.
Hôm nay bà Diệp xin nghỉ buổi sáng, chiều mới phải đến bệnh viện. Thấy Linh An về, bà nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt như để tìm xem có điểm nào bất thường không?
Bà hỏi: “Linh An, hôm qua con đi đâu cả đêm không về?”
Linh An cảm thấy phen này tiêu rồi, mắt không dám nhìn thẳng vào mẹ mình. Cô bối rối một lúc, lát sau mới nhớ ra những gì Hứa Ngụy Phàm trên xe dặn mình.
“À, tối hôm qua con ngủ lại chỗ của Đan Nhiên. Điện thoại con hết pin, nên mới không gọi báo về nhà được.”
Cô gật gù, nói y chang những gì Hứa Ngụy Phàm dặn mình. Để bà Diệp không truy hỏi gì thêm, Linh An chạy lại, Ϧóþ vai cho bà.
“Mẫu hậu đại nhân, mẹ đói chưa? Con đi nấu bữa trưa cho mẹ ăn nhé!”
“Chậc, hôm nay cô còn biết nịnh mẹ nữa. Hay là có chuyện gì giấu mẹ hửm?”1
“A, không có. Con thương mẹ thôi mà.” Linh An cười khì khì.