Sau một đêm âи áι triền miên, toàn thân Linh An trở nên đau nhức. Cô đưa tay day mạnh trán, hai mắt nhắm nghiền không muốn mở ra.
Chăn bị kéo sang một bên, gió từ điều hòa thổi mạnh, luồn vào trong da thịt của Linh An. Cô khẽ nhíu mày, đưa tay sờ soạng khắp cơ thể mình.
Cảm giác này, có gì đó rất kỳ lạ…
Linh An mở to hai mắt, tức thì ngồi bật dậy. Cô nhìn thân thể ngọc ngà không có một mảnh vải che thân của mình, rồi nhìn sang người đàn ông đang nằm bên cạnh, hét lớn:
“Á… aaa!”
Linh An giơ chân lên, không chút thương tình mà đạp Hứa Ngụy Phàm ngã lăn ra đất. Hắn giật mình tỉnh dậy, đưa tay đỡ lấy cột sống của mình.
“Chú, chú… Sao chú lại…” Linh An lắp bắp nói không thành câu. Cô nhìn quanh giường, nhanh tay chộp lấy cái chăn quấn vào người mình.
Hứa Ngụy Phàm chống tay lên giường, đứng thẳng dậy. Linh An lập tức hét lớn lên, đem cái gối trên giường ném thẳng vào mặt hắn. Cô nhắm chặt mắt, chỉ tay về phía trước mà ra lệnh:
“Chú đi mặc đồ vào nhanh lên.”
Hắn định giải thích, nhưng thấy cô có vẻ giận nên vội vàng đi thay đồ. Linh An vẫn ngồi yên ở trên giường, xương khớp rã rời không muốn vận động dù chỉ một chút. Được một lúc, Hứa Ngụy Phàm từ trong phòng tắm trở ra, ngồi xuống giường cạnh cô.
“Chú cút ngay cho em.”
Linh An lấy cái gối còn lại, định ném vào mặt hắn nhưng lần này bị Hứa Ngụy Phàm giữ lại. Không cần nói cô cũng biết tối qua xảy ra chuyện gì, trên ga giường trắng muốt in rõ vệt máu đỏ, Linh An nhìn thấy thẹn đỏ mặt.
“Linh An, em nghe tôi nói…”
“Còn nói gì nữa hả? Đồ biến thái, chú…”
Linh An bật lên khóc nức nở, Hứa Ngụy Phàm vội ôm lấy cô, mặc sức bị cô đẩy ra vẫn ôm chật cứng lại. Hắn bối rối, ngập ngừng mất mất giây mới lên tiếng:
“Linh An à, em nghĩ kỹ lại những chuyện đã xảy ra đi. Thật sự không như những gì em nghĩ đâu!”
Từ nãy đến giờ cô cũng đã lờ mờ nhớ lại. Lúc ở bữa tiệc cô bị mấy người phụ nữ kia nói xấu, vì tức giận mà uống say bí tỉ. Sau đó hình như cô gặp Hứa Ngụy Phàm ở hành lang khách sạn.
Hắn đưa Linh An vào phòng, hai người phát sinh quan hệ cũng là cô tự nguyện. Hơn nữa cô còn là người dụ dỗ Hứa Ngụy Phàm lên giường.
Đột nhiên đầu óc cô tỉnh táo lạ thường, chuyện gì cũng nhớ ra hết. Linh An không còn vùng vằng đẩy Hứa Ngụy Phàm ra nữa, nhưng chuyện này đâu dễ dàng thừa nhận được? Cô vẫn tỏ ra mình chỉ nhớ mang máng, còn lên tiếng uy Hi*p hắn:
“Dù sao đi nữa chú cũng không nên thừa nước ᴆục thả câu chứ? Em không chịu đâu, em sẽ mách ông nội, để ông đánh ૮ɦếƭ chú…” Cô gào lên ăn vạ như một đứa trẻ.
Hứa Ngụy Phàm không những không lo lắng mà còn lấy làm vui mừng. Hắn còn mong cô nhanh nhanh nói cho ông nội Diệp biết nữa, khi đó hắn sẽ đường đường chính chính hỏi cưới cô về làm vợ.1
“Vậy anh đưa em đi gặp ông nội Diệp. Nếu được ông đồng ý, tháng sau chúng ta sẽ làm lễ cưới.”
“…” Linh An câm nín, cảm thấy cách này không ổn.
Khoan đã, tại sao vẻ mặt của Hứa Ngụy Phàm lại đắc ý như thế? Hắn chắc chắn đã lường trước chuyện này rồi. Linh An cẩn thận tính toán lại, xem xem ông nội có đứng về phía mình không.
Mẹ nó! Nếu ông nội thật sự bắt cô nghỉ học rồi cưới hắn, phen này không phải tiêu đời sao?
“Em cấm chú không được nói cho ông nội đấy. Chuyện này là sự cố, chú quên hết đi, xem như không ai bị thiệt thòi gì.” Cô đột nhiên thay đổi chủ ý ban đầu.
Hứa Ngụy Phàm cũng quay ngoắt thái độ, như thể bắt được điểm yếu của cô mà mặt dày ra điều kiện:
“Đâu có được? Một là chúng ta nói cho ông nội Diệp biết, hai là trao đổi điều kiện khác. Em chọn cái nào?”
Linh An híp mắt lại nhìn Hứa Ngụy Phàm, ông chú già nguy hiểm kia lại đang ủ âm mưu gì trong đầu rồi?
“Điều kiện gì?”
Đến đây xem như đã thành công được một nửa, Hứa Ngụy Phàm mừng rơn, lập tức nói:
“Em đồng ý làm bạn gái của tôi, tôi sẽ giữ bí mật chuyện này.”
Đây không phải là ép người quá đáng sao? Linh An trừng mắt, vung tay đấm mạnh vào bả vai Hứa Ngụy Phàm:
“Còn lâu. Chú đang úp sọt em à?”
“Là ai úp sọt ai hửm? Là ai đêm qua nói muốn tôi. Là ai chủ động ϲởí áօ tôi xuống?” Hứa Ngụy Phàm chất vấn ngược lại cô.
Linh An nhớ đến cảnh tối qua, mờ mờ ảo ảo nhưng vẫn rất ngượng ngùng. Chỉ tại lúc đó cô say quá, không làm chủ được hành vi của mình.
Cô suy nghĩ rất lâu, nghĩ ra rất nhiều khả năng có thể xảy ra. Cuối cùng nhỏ tiếng đáp:
“Người yêu thì người yêu. Nhưng mà chú nhớ không được nói chuyện này cho ông nội và ba mẹ em biết đó.” Cô đuối lý, đành phải thỏa hiệp với người đàn ông kia.
Kỳ thực Linh An rất thích Hứa Ngụy Phàm, chỉ là cô không thừa nhận. Cô quan tâm hắn nhiều như vậy, ai nhìn vào đều có thể thấy được.
Vấn đề duy nhất giữa hai người là tuổi tác, nhưng mà cái này Linh An nghĩ hơi sâu xa rồi, những người xung quanh đều nhiệt tình ủng hộ cô và Hứa Ngụy Phàm, chẳng ai cho rằng hai người không xứng đôi cả.