Tô Minh Trí hất mặt nhìn Linh An, khóe môi nhếch lên đầy khinh thường. Cậu ta vẫn nghĩ rằng cô cố tình đến bữa tiệc này để tìm mình, níu kéo lại mối quan hệ cũ.
“Linh An, cô làm ơn buông tha cho tôi đi. Sao cứ bám lấy tôi dai như đỉa đói vậy?”
Cô ngoác miệng nhìn cậu ta, sốc đến không thốt nên lời. Mẹ nó! Cô tránh tên này như tránh tà, hơi sức đâu mà đu với bám chứ?
Đầu óc Linh An vẫn còn rất tỉnh táo, loại người như Tô Minh Trí có tặng thêm hai trăm tỉ cô cũng không thèm!
Cô hít một hơi thật sâu, rồi thẳng thừng đáp lại:
“Tô Minh Trí, anh đánh giá bản thân mình cao quá rồi đấy. Lúc trước tôi thật có mắt như mù mới quen loại người lăng nhăng, bẩn tính như anh. Bây giờ đừng có nằm mơ! Đàn ông trên thế giới này ૮ɦếƭ hết cũng không đến lượt anh đâu. Đúng là đang yên đang lành đạp phải bãi phân chó mà.”
“Cô… cô mới nói gì hả?”
Tô Minh Trí giận tím mặt. Cậu ta nắm chặt tay thành nắm đấm, định động tay động chân với Linh An thì Hứa Ngụy Phàm cản lại. Hắn vặn mạnh cổ tay Tô Minh Trí, trừng mắt quát:
“Định đánh ai thế hả?”
Cậu ta chống cự lại hắn, nghiến răng hằm hè. Hành động của bọn họ rất nhanh đã thu hút các vị khách mời, đặc biệt hai cha con Trình Yến Ly.
“Minh Trí, có chuyện gì thế?” Trình Yến Ly đi lại gần, ngạc nhiên hỏi.
“Diệp Linh An, sao cô lại xuất hiện ở đây?” Tiếp theo càng thêm bất ngờ vì sự xuất hiện của cô gái nhỏ.
Chủ tịch Trình vẫn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi thấy Hứa Ngụy Phàm, ông ta cũng có vài phần nhún nhường:
“Chủ tịch Hứa, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Bữa tiệc lần này chủ yếu là để kêu gọi nhà đầu tư cho dự án mới, mà đối tác được tập đoàn MW nhắm đến chính là Hứa thị. Ông Trình đã nghe danh Hứa Ngụy Phàm từ lâu, dù đây là lần đầu gặp mặt nhưng khí chất phi phàm toát ra từ vị chủ tịch trẻ tuổi này thật khiến ông ta phải khâm phục.
“Khách mời của ông có ý xúc phạm vị hôn thê của tôi. Chủ tịch Trình, ông nói xem nên làm thế nào?”
“Vị hôn thê?” Trình Yến Ly và Tô Minh Trí tròn mắt nhìn nhau, biểu cảm lộ ra vẻ không thể tin được.
Chủ tịch Trình đưa mắt về phía Tô Minh Trí, muốn cho cậu ta một cơ hội giải thích. Chưa kịp để Tô Minh Trí nói điều gì, Trình Yến Ly đã lên tiếng trước:
“Chắc chắn đã có hiểu lầm rồi. Cha! Minh Trí là người nho nhã, anh ấy sẽ biết cách cư xử chừng mực.”
Chủ tịch Trình cưng chiều con gái, gật đầu tỏ thái độ đồng ý với cô ta. Hứa Ngụy Phàm nhướng mày, cất cao giọng mang theo sự nguy hiểm nhất định:
“Tiểu thư Trình, ý cô là tôi đang đặt điều vu khống cho cậu thanh niên này sao?”
Trình Yến Ly kiêu căng không chịu cúi nhường, định bật lại lời nói của Hứa Ngụy Phàm thì cha cô ta ngăn lại. Ông ta bước lên phía trước, cười niềm nở để xoa dịu bầu không khí căng thẳng này.
“Chủ tịch Hứa, cậu đừng tức giận mà ảnh hướng đến tâm trạng của bản thân. Xem như cậu nể mặt lão già này một chút, bỏ qua đi được không?”
“Tôi không định làm khó ông. Nhưng mà cậu thanh niên kia không phải nên chân thành nói một câu xin lỗi sao?” Hứa Ngụy Phàm nói.
Ban đầu Tô Minh Trí còn không chịu nhận sai, mãi sau chủ tịch Trình chau mày căng thẳng, cậu ta mới bằng mặt không bằng lòng, cúi đầu xin lỗi Linh An và Hứa Ngụy Phàm.
Cứ tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, nhưng Hứa Ngụy Phàm vẫn không buông tha cho hai người kia. Hắn nhếch mép, ung dung nói thêm một câu:
“Nếu tôi không nhầm thì cậu thanh niên kia là người yêu của Trình tiểu thư đây đúng chứ? Chậc chậc… tôi nghĩ cô nên nghiêm túc nhìn nhận lại mối quan hệ này đi.”
Điều này càng làm chủ tịch Trình thêm mất mặt, ông ta nén giận, nói đỡ cho con gái:
“Chủ tịch Hứa hiểu lầm rồi! Cậu thanh niên này và Yến Ly chỉ là mối quan hệ bạn bè thôi.”
Chủ tịch Trình nói thế nhưng sau khi đi khỏi vẫn âm thầm bảo Tô Minh Trí rời khỏi bữa tiệc. Trình Yến Ly hậm hực không bằng lòng, liền nhận được cái nhìn cảnh cáo từ cha của mình.
“Con bớt gây sự một chút đi. Hứa Ngụy Phàm là người không thể chọc vào đâu.”
Bên này, Linh An nhoẻn miệng cười tươi, đưa tay làm động tác bắn tim với Hứa Ngụy Phàm. Ông chú này thật ngầu, chỉ nói mấy câu đã khiến cho mấy người kia xanh mặt, dè chừng.
Hứa Ngụy Phàm nói nếu Linh An thấy không thoải mái, hắn có thể đưa cô về. Nhưng mà cô hiểu rõ hắn phải bàn bạc công việc làm ăn, nên quyết định ở lại.
Dẫu sao người thấy khó chịu là Trình Yến Ly và Tô Minh Trí, sao Linh An phải bỏ về chứ?
Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, lúc đi ngang qua khu hành lang lễ tân liền nghe thấy tiếng xì xào nói chuyện. Hình như bọn họ cũng là khách mời trong bữa tiệc.
“Chị nói xem cô gái đi cùng chủ tịch Hứa có gì tốt đẹp chứ?”
“Phải, phải! Nghe cách cô ta đáp trả cậu thanh niên kia đi, cũng không phải dạng vừa đâu.”
“Nghe đồn là vị hôn thê của chủ tịch Hứa đó. Thật không thể tin nổi mà!”