Linh An nằm trên giường, lăn qua lăn lại không sao chợp mắt được. Nghĩ đến nụ hôn của Hứa Ngụy Phàm, trái tim cô lại đập rộn lên, như có một dòng điện chạy âm ỉ trong người, miên man, tê dại.
“Đồ ông chú đáng ghét, đồ ông chú khó ưu… Đồ xấu xa, đồ thừa cơ hội!”
Cô cứ nằm đó lẩm nhẩm mắng hắn mãi, báo hại ai kia đang ngồi làm việc liên tục bị nhảy mũi. Hứa Ngụy Phàm vừa xem hợp đồng vừa tủm tỉm cười. Hắn nhìn mấy con số dài trên trang giấy mà trong đầu chỉ toàn hình ảnh về Linh An.
“Lần sau nhất định khiến em chủ động hôn tôi.” Hắn tự tin nói.
Linh An trằn trọc cả tiếng trời vẫn không ngủ được, cô bèn gọi điện thoại cho Đan Nhiên để tâm sự. Nghe câu chuyện dở khóc dở cười của cô, Đan Nhiên liền cười một tràng nắc nẻ.
“Cậu còn cười được nữa? Tớ đang sầu muốn ૮ɦếƭ đây, ông chú đó lại nghĩ Trạch Thiên là bạn trai tớ, còn ngang nhiên cưỡng hôn tớ nữa.”
“Người ta ghen đó cô nương ạ. Linh An à, tớ thấy chú Hứa với cậu rất xứng đôi, sao cậu cứ trốn tránh chú ấy mãi thế?”
Linh An bật người ngồi dậy, chu môi cãi lại:
“Cậu cũng biết gọi Hứa Ngụy Phàm là chú sao? Tên đó ba mươi tư tuổi rồi, già như vậy làm sao hợp với tớ chứ?”
“Đồ ngốc! Chênh lệch tuổi tác đâu phải là vấn đề lớn, quan trọng là người ta thương cậu thật lòng kìa.”
Nói đến đây, Đan Nhiên cảm thấy hơi chạnh lòng. Rõ là cô cũng thích Tống Thiên Minh nhiều như vậy, nhưng anh lại không thèm để cô vào mắt.
Lắm lúc Đan Nhiên chỉ ước có người đàn ông kia có thể quan tâm cô một chút, dịu dàng với cô một chút như cách Hứa Ngụy Phàm cưng chiều, trân trọng Linh An vậy.
“Đan Nhiên… cậu sao thế, sao không nói gì nữa?”
“A! Tớ không sao, chỉ là đang làm việc nên hơi mất tập trung thôi.”
Linh An khẽ “à” lên một tiếng, tự cảm thấy hơi thẹn với lòng. Bạn thân cô vừa giỏi vừa siêng, chẳng bù cho cô, suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ.
“Đan Nhiên à, ngày mai gặp nhau đi. Tớ muốn đi trung tâm mua sắm với cậu.” Linh An hẹn Đan Nhiên đi chơi vào buổi sáng, chủ yếu để lấy cớ không đến Hứa thị cùng Hứa Ngụy Phàm.
Chỉ là dạo gần đây Đan Nhiên rất bận, thường xuyên từ chối đi chơi với Linh An. Ngày mai là ngày nghỉ, cô ấy lại có một cuộc hẹn quan trọng từ trước. Nhìn qua lịch trình công việc một lúc, Đan Nhiên liền đề nghị Linh An đi ăn cơm trưa, xem như chuộc lỗi với cô phần nào.
“Tớ thành thật xin lỗi... Linh An, cậu đừng giận tớ đấy nhé.”
“Xin lỗi cái gì chứ, tớ hiểu mà. Đi ăn trưa cũng được, tớ sẽ ăn sạch ví tiền của cậu, chịu chưa?”
“Được được, cho cậu ăn no đến lăn tròn mới thôi.”
Hai cô gái vui vẻ nói chuyện được một lúc, Linh An không dám làm phiền Đan Nhiên nữa. Tầm này đã trễ lắm rồi, cô ấy lại còn đang miệt mài làm việc. Cô bảo Đan Nhiên tranh thủ ngủ sớm, đừng thức quá khuya mà ảnh hưởng sức khỏe.
“Tớ biết rồi, cậu cũng ngủ ngon nhé!”
Linh An tắt máy, nằm xuống giường đeo mặt nạ che mắt cho dễ ngủ, miệng thỏ thẻ đếm số cừu.
“Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu...”
Chỉ một lúc sau, cô gái nhỏ đã lăn ra ngủ ngon lành.
…
“Linh An à, mau dậy đi, Ngụy Phàm đang chờ cháu dưới nhà đó…”
Ông nội Diệp chống cây gậy làm bằng gỗ quý, đưa tay gõ cửa gọi đứa cháu gái bảo bối của mình dậy. Cô nằm sấp ở trên giường, oằn người một cái rồi đá bay cái gối ôm xuống đất.
Tướng ngủ của Linh An vốn rất xấu, tuy lúc nhỏ mẹ vẫn hay thường sửa cho cô, nhưng vẫn không có tác dụng.
“Cháu biết rồi, đợi cháu một lát...” Cô kéo cao giọng, điệu bộ vẫn còn đang ngái ngủ.
“Nhanh nhanh lên nhé, ông xuống dưới nhà trước đây.” . ngôn tình hoàn
Linh An nhớ đến cuộc hẹn, dù vẫn còn lưu luyến cái giường êm ái nhưng cô vẫn phải bò người ngồi dậy, chui vào trong phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
“Ông chú kia sao lại qua sớm thế không biết?”
Linh An mở tủ quần áo, lựa mãi mới được một chiếc váy màu hồng phấn xinh xắn. Cô buộc cao tóc đuôi ngựa, cầm thêm chiếc túi xách nhỏ đi xuống dưới nhà.
“Nhanh nhanh, mau qua đây ngồi ăn sáng đi.”
Mẹ cô đã đi làm, chỉ còn ông nội Diệp, Hứa Ngụy Phàm và Linh An dùng bữa sáng. Ăn xong, hắn xin phép ông đưa cô đến Hứa thị.
“Ông cũng đến hội người cao tuổi chơi với mấy người bạn già đây. Ngụy Phàm, hôm nay ông giao con bé cho cháu đấy.”
Linh An phồng má, ủy khuất nhìn về phía ông nội. Cô mười chín tuổi rồi, đâu còn bé bỏng mà cần người trông nom chứ?
“Ông không sợ người ta đem cháu gái yêu của ông bán đi mất sao?” Cô hỏi.
“Sao phải sợ? Ông vừa nhìn đã biết Ngụy Phàm là người chính trực, thẳng thắn, có chỗ nào giống người xấu đâu chứ?”
Ông nội Diệp biết Linh An nói đùa, nhưng vẫn nhiệt tình đáp lại. Ông muốn cho cô biết ông tin tưởng hắn đến mức nào.
Linh An xị mặt, liếc sang nhìn khuôn mặt đắc ý vì được khen của Hứa Ngụy Phàm. A ha, cái vẻ ngoài của hắn nghiêm túc thế thôi, nhưng thực chất là tên lưu manh chính hiệu nha.
“Dạ… chào ông nội, cháu đi!”
Cô sánh bước theo Hứa Ngụy Phàm ra ngoài cổng, nhưng vừa đi được một đoạn khuất tầm mắt của ông nội Diệp, hắn bất ngờ bế thốc cô lên, chạy như bay ra chỗ đậu xe.
“Chú làm gì cái thế, mau bỏ em xuống đi. Ông nội, ông mau ra xem cái tên chính trực mà ông vừa nói nè!”