- Liên Hạ, bây giờ người chị yêu là hắn nhưng rất nhanh sẽ là tôi. Liên Hạ, tôi yêu chị, yêu chị 19 năm...
Hạnh phúc là do tự mình giành lấy, rất nhanh thôi cô chắc chắn sẽ về bên anh.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt đã đến ngày xét xử.
Đó là đối với người khác, riêng cô thật sự thấy rất chậm. Bởi vì trong cô rất sốt ruột muốn được gặp một người, một người mà chính cô đã bất chấp những ngày tháng sau này dù có mệt nhọc đến đâu cũng nhất quyết sinh ra cho bằng được.
Và muốn gặp, trước hết cô phải vượt qua chuyện này đã.
Liên Hạ, Bắc Dục cùng vị luật sư rất có tiếng mà anh mời được ở Bắc Kinh là luật sư Hạ_ Hạ Liêm Phong cùng nhau bước vào phiên tòa.
Nghe được tiếng bước chân, tất cả những người trong phiên tòa đổ dồn ánh mắt về phía ba người họ.
Cô đảo mắt một lượt nhìn chung quang phiên tòa, dừng lại trên người ngồi ở chỗ dành cho bị đơn.
Ánh mắt cô và hắn chạm nhau, đôi mắt hai người liền trở nên âm trầm nặng nề.
Liên Hạ nhẹ nhàng cong khóe môi lên nở ra một nụ cười nhẹ bẫng như gió thoảng qua, thoảng qua một mùi vị đau thương, hận thù và thất vọng. Rồi cô hờ hững ngoảnh đầu đi...
Bước chân cô nhanh bước đến chỗ dành cho nguyên đơn là cô.
Đôi mày hắn hơi nhướng lên khi nhìn thấy nét mặt của cô hiện tại, trong lòng dâng lên một niềm cảm xúc kì lạ.
Bắc Dục nhìn hai người, vừa bước về phía chỗ ngồi bên dưới ở phía cô, ngón tay đưa lên môi che đi ý cười càng ngày càng đậm.
Băng Vân ngồi bên phía hắn đưa thì đôi mắt liếc nhìn anh rồi nhìn hai người họ, khóe môi đột nhiên cong lên một nụ cười nhẹ bẫng.
Không khí thoáng chốc bị đè nén đến mức không thể ngột ngạt hơn, mỗi người một sắc mặt khác nhau trong phiên tòa này.
- Thưa quan tòa, đã đủ người cha và người mẹ của đứa trẻ tức là nguyên đơn và bị đơn. Chúng ta có thể bắt đầu rồi.
Hạ Liêm Phong nhìn sơ một lượt, ánh mắt dừng lại ở trên cô luật sư bên bị đơn là Trương Tuyết hồi lâu, khóe môi khẽ cong lên rồi quay người lại, hơi cúi người xuống nói với quan tòa trên cao.
Quan tòa gật đầu một cái, giọng dõng dạc nghiêm túc nói.
- Được, chúng ta bắt đầu xét xử.
- Vâng, đầu tiên tôi muốn nói là thân chủ tôi là người mẹ có thể đáp ứng đầy đủ về mặt tinh thần và vật chất cho đứa trẻ và có đủ chứng cứ để tố bị đơn là kẻ nɠɵạı ŧìиɧ và tội danh khác...
Hạ Liêm Phong vừa nói vừa nở ra một nụ cười, khí chất phóng khoáng chuyên nghiệp không hề có chút gò bó căng thẳng.
- Về phần vật chất, thân chủ tôi có thể đáp ứng đầy đủ cho đứa trẻ về phần vật chất với số tiền lương là 149,852.5 CNY. Không biết, bên người cha đáp ứng được bao nhiêu?
Anh ta kéo dài chữ cuối cùng, đôi mắt tinh ranh nheo lại đưa sang nhìn Trương Tuyết.
Gương mặt Trương Tuyết có chút không được ổn nhưng rất lâu sau lại khôi phục trạng thái điềm tĩnh, mặc dù vậy nếu nhìn kĩ có thể thấy gương mặt cô đã hóa xám xịt, lảng tránh ánh mắt anh ta rồi nói.
- Thân chủ tôi là một CEO, có thể nói về vật chất sẽ đáp ứng được nhiều hơn bên nguyên.
- Ồ được, nhưng chỉ là có thể và hình như theo tôi biết tập đoàn anh ta đang trên bờ vực phá sản thì phải?
Hạ Liêm Phong đưa sang nhìn hắn, đôi mắt sáng chăm chăm nhìn hắn ánh lên vẻ thăm dò.
Hắn ngồi ở đó, đôi mày hơi chau lại, phảng phất sự căng thẳng suy tư.
Liên Hạ ngồi bên kia, trên môi nở ra một nụ cười nhạt.
Vị luật sư Bắc Dục thuê đúng là không tồi, chỉ trong mấy phút đầu đã làm cho bên kia ai nấy đều xám mặt.
Trương Tuyết đưa mắt nhìn sang sắc mặt hắn, mím môi một cái rồi nhìn thẳng vào mắt anh ta nói.
- Xin lỗi, câu hỏi này thân chủ tôi xin phép không trả lời.
- Làm sao có thể không trả lời, đây là vấn đề liên quan đến điều kiện vật chất.
- Đó là tin đồn không phải sự thật.
Khi anh ta vừa dứt lời, hắn liền trả lời ngay. Vẻ mặt hắn rất nhanh trở lại với sự điềm tĩnh, lạnh lùng và xa cách vô cùng.
Cô ở bên kia lặng nhìn vẻ mặt này của hắn, sắc mặt biến thành ưu tư.
Hạ Liêm Phong nghe hắn trả lời thì gật đầu một cái, khóe môi khẽ nhếch lên, lạnh giọng nói tiếp.
- Cứ cho là vậy đi, điều kiện tinh thần anh có thể đáp ứng được những gì khi anh là kẻ nɠɵạı ŧìиɧ?
- Nɠɵạı ŧìиɧ không phải tôi.
Tay Đông Thần đan chặt vào nhau, đôi mắt hắn không hiện rõ cảm xúc gì.
Cô nghe xong, chỉ biết cười lên một cách đầy giễu cợt.
Cô hiểu hắn đang muốn nói gì, cô hiểu...hắn đang muốn nói cô nɠɵạı ŧìиɧ.
- Ý anh nói là thân chủ tôi nɠɵạı ŧìиɧ? Nếu đúng như thế...thì anh phải có bằng chứng rõ ràng.
Hạ Liêm Phong nhướng mày lên hỏi hắn, vẻ mặt hiện rõ sự hứng thú.
- Phải. Bằng chứng là bài báo mới nổi gần đây, cô ta đã có những hành động thân mật với Thẩm
Tổng đây. Không biết quan tòa có biết bài báo ấy không?
Đông Thần vừa nói vừa đưa mắt nhìn Bắc Dục rồi nhìn cô.
- Hơn hết, tôi và Băng Vân là hoàn toàn trong sạch với quan hệ CEO và thư kí bình thường. Thưa quan tòa, cô ta Liên Hạ đang cố tình bịa chuyện để đổi trắng cho mình thay đen cho tôi để có thể ở bên tình nhân của cô ta. Nói đúng hơn cô ta đang vu khống cho tôi.
Quan tòa nghe xong đôi mắt đưa sang nhìn Liên Hạ vẫn đang cười với ngữ điệu giễu cợt.
Hạ Liêm Phong nghe xong, nụ cười trên môi cũng hóa giễu cợt như cô.
Không ngờ kẻ làm sai rành rành ra thế lại có thể còn có mặt mũi kiếm cớ lươn lẹo cho bằng được.
Tiểu Tuyết của anh ta...sao có thể làm việc cho hạng người này cơ chứ?
- Được rồi. Bây giờ cứ xem là anh nói đúng đi, nhưng khi người này nói xong thì mọi chuyện sẽ khác thôi...
Anh ta đưa tay về phía cửa của phiên tòa, sau đó xuất hiện một người đàn ông thân hình gầy gò trạc 50 tuổi.
Khi nhìn thấy người này, sắc mặt hắn thay đổi rất nhiều, trông vô cùng hoảng loạn.
Không phải chứ? Người đàn ông này chả phải đã nhận tiền hắn rồi đi sang một đất nước vô cùng xa xôi rồi sao?
- Đây là phóng viên đã chụp hình cho bài báo này. Anh ta có đôi lời muốn nói.
Người đàn ông ấy chậm rãi tiến lên nơi dành cho nhân chứng nói rất nhiều điều.
- Thưa quan toà và mọi người ở đây tôi tên là Lý Hà Minh, một nhà báo của trang báo XYX. Tôi đã nhận tiền của cậu Ngụy để viết bái báo này.
- Đầu tiên, cậu ta bảo tôi và một đám người đàn ông say rượu đến quán bar nơi có cô Hạ để ve vãn cô...rồi tôi sẽ tận dụng thời cơ để chụp một tấm ảnh nóng giữa cô và một đám đàn ông để đổ ngược lại cho cô nɠɵạı ŧìиɧ.
- Nhưng rồi, đám người đàn ông ấy đã bị Thẩm Tống dẹp sạch.Tôi trốn ra được và chụp đại một bức ảnh Thẩm Tổng đỡ cô Hạ khi cô ngã rồi đem về lấy tiền rồi cao chạy xa bay.
- Có điều sau khi đến nước khác, tôi lên mạng đọc những bài báo đang nổi đình nổi đám của mình với vô số lời chỉ trích cô Hạ mà cắn rứt lương tâm nên mới quay về đây mà nói rõ. Tôi biết, tôi sai rồi. Tôi xin lỗi cô nhiều lắm.
Lời cuối cùng là gã xin lỗi cô.
Cô ngồi đấy, trong lòng không khỏi xúc động và nhẹ nhõm hơn...
Chỉ cần những lời nói này thôi, nỗi ấm ức trong cô đã có thể được giải toả phần nào rồi...
Cô không cần lời xin lỗi, cái cô cần là những lời nói rõ chân tướng sự thật để người khác biết...cô không phải hạng người ấy mà là người khác để có thể đòi lại công bằng, đòi lại trong sạch.
Hạ Liêm Phong vừa nhìn gã người đàn ông nói xong rồi bước xuống vừa nói...
- Thưa quan toà, tôi nghĩ ông đã có thể thấy ai mới là kẻ vu khống, giả mạo rồi chứ?
Quan toà trên cao liếc nhìn hắn đang rơi vào trầm mặc, nét mặt hiện rõ khuynh hướng rõ rệt.
- Phía người cha còn gì để nói không?
Đông Thần tay nắm hờ lại, im lặng vài giây rồi cất tiếng.
- Tôi cần thêm bằng chứng. Nhân chứng này có thể đã bị làm giả.
- Ngụy Đông Thần, anh cứng đầu thật... Đã thế thì, được thôi.
Hạ Liêm Phong lấy trong một túi đựng hồ sơ một đống bức ảnh thân mật của hắn và ả giơ lên cho quan toà và mọi người xem, rồi bật 乃út ghi âm đã chứa đoạn đối thoại nói Hồ Hỉ là con hai người họ.
Hắn nhìn và nghe, đôi mắt trợn tròn ra dáng vẻ đầy kinh ngạc.
Cô biết, tại sao hắn lấy tỏ ra như vậy...
Vì hắn đã nghĩ cô sẽ không thể lấy được bằng chứng.
Và việc lấy chứng cứ này lên tòa đúng là không dễ, bởi vì cô để hết chứng cứ ở nhà Ngụy Đông Thần.
Từ sau lần bị Băng Vân đem vào căn nhà hoang mà nạo cái...thai ra, cô chưa trở về nhà họ Ngụy lần nào.
Cô mạo muội nhờ thím An tìm và lấy giúp cô những chứng cứ mặc dù cô biết xác suất thành công thật sự rất thấp. Vì dù sao thím An cũng trong nhà họ Ngụy, người chung một thuyền tất nhiên là phải giúp người cùng thuyền rồi.
Cô đã nói rất nhiều, cầu xin rất nhiều và thím An đã do dự rất lâu.
Và thật may, là xác suất thành công rất thấp đó lại thành sự thật.
Trước ngày xét xử một ngày chính là ngày hôm qua, thím An đã hẹn gặp cô và đưa chứng cứ cho cô.
Thím đã bảo thím thương cô, thím thương Hạ Nhiên.
Thím không muốn Hạ Nhiên phải sống trong cảnh cha mình và người mẹ kế còn kèm theo đứa anh trai cùng cha khác mẹ, sống xa người người mẹ của mình.
Nếu nó thật sự sống như thế, thím thật sự không biết nụ cười hồn nhiên vô tư lự của nó bao giờ mới trở lại trên đôi môi nhỏ nhắn của nó nữa.
Liên Hạ nghe xong thật sự rất cảm kích thím, mừng đến mức đôi mắt rưng rưng nước mắt, tay run run cầm lấy đống chứng cứ.
Lúc đó cô chợt nhận ra...Hóa ra may mắn, người tốt vẫn còn luôn hiện hữu giữa cuộc đời của cô rất nhiều, rất nhiều...
Gương mặt hắn lúc này trở nên xám xịt, đôi mắt trở nên u tối, cổ họng hắn ứ nghẹn không còn gì để nói.
Trương Tuyết ở bên cạnh cũng vậy, bất lực liếc nhìn hắn rồi liếc nhìn vị luật sư Hạ nào đó.
Thật ra ban đầu, cô ta đã biết xác suất thắng đã rất thấp.
Bằng chứng thì ít ỏi, nhân chứng không có thì sao mà thắng được?
Trừ phi có sự chấp thuận ở bên của đứa trẻ thì còn may ra...
Đã khó khăn như thế này rồi mà còn gặp anh ta_một luật sư vô cùng giỏi...Cô thật sự không đấu lại, để chiến thắng được còn khó hơn mò kim đáy bể.
Cô ta thở dài, Ϧóþ nhẹ trán.
- Lần này còn gì để nói nữa không?
Quan toà hạ giọng hỏi lại lần nữa.
- Tôi chấp nhận nhường quyền nuôi con cho Thẩm Liên Hạ.
- Được, và anh cũng phải chịu trách nhiệm cho việc nɠɵạı ŧìиɧ và ngụy tạo chứng cứ.
- Được.
Hắn nhẹ bẫng nói.
Quan toà nghe xong, hít một hơi rồi dõng dạc tuyên bố.
- Bổn toà tuyên bố quyền được nuôi dưỡng đứa trẻ thuộc về người mẹ_Thẩm Liên Hạ. Người cha Ngụy Đông Thần sẽ bị kết án 2 năm tù giam và phạt 1.466,50 CNY, tình nhân của người cha là Lệnh Băng Vân sẽ cải tạo sáu tháng không giam giữ...