- Làm chồng chị, có được không?
- Hả?
Liên Hạ khựng người lại, trong đầu suy nghĩ lại những lời anh vừa nói xem mình có nghe nhầm không.
Anh cong khóe môi lên, tay xoa xoa đầu cô.
Cô lảng tránh cái xoa đầu ấy, cúi gằm mặt xuống im lặng, nét mặt vô cùng phức tạp, tay cô thì đang mân mê những ngón tay của chính mình.
Chuyện gì thế này? Em trai vừa mới về nước lại đột nhiên ngủ cùng cô rồi thả thính cô, cô cảm thấy có cái gì đó rất...gượng gạo và không chấp nhận được.
Nói chung cô không biết phải diễn tả loại cảm giác này như thế nào nữa.
Tay Bắc Dục khựng lại trong không khí, nụ cười trên khuôn mặt cũng trở nên gượng ép.
Anh từ từ hạ tay xuống, đặt lên bờ vai cô khiến cô giật thóp mình ngẩng đầu nhìn anh.
- Thế còn chị? Sao tối qua lại uống say đến ngốc nghếch thế? Trong kí ức của em, chị chỉ khi căng thẳng hay buồn mới tìm đến rượu mà thôi.
Liên Hạ nghe anh hỏi thì mặt thoáng thoáng sự suy tư, suy nghĩ do dự một lúc rồi nói, giọng nói thể hiện rõ sự bất lực trong cô.
- Chị và chồng hiện tại ly hôn, hiện tại đang giành quyền nuôi con. Nhưng chị không có việc làm ổn định để giành quyền nuôi con, vì thế chị cần phải tìm việc. Đứa con này của chị, chị rất yêu nó, chị muốn giành lại nó, muốn chăm sóc nó. Cho dù khó khăn cỡ nào, chị cũng sẽ cố gắng. Trình độ của chị cũng từng làm qua thư kí, nhưng không hiểu sao rất nhiều công ty lại một mực không nhận.
Đôi mắt Bắc Dục hơi nheo lại nhìn cô đăm đăm, ánh mắt giảo hoạt, người khác không sao tìm được có loại cảm xúc gì đang chứa trong đó.
Cô cũng không muốn để ý đến anh nghĩ gì, mắt đảo lên chiếc đồng hồ treo trên đỉnh đầu. Cô vừa nói vừa vội vàng đứng dậy.
- Muộn rồi, chị phải đi tìm việc làm.
Cô chưa đi được đến một bước thì có một bàn tay đã giữ chặt cổ tay cô lại.
Liên Hạ quay đầu nhìn anh đang đứng dậy, một tay anh giữ chặt cổ tay cô, một tay anh kéo kéo vạt áo cô.
Anh nở một nụ cười, chẹp miệng nói.
- Chị định mặc thế này đi à?
Cô nhìn bộ đồ trên người mình, là đồ ngủ.
Liên Hạ đưa mắt nhìn gương mặt tuyệt mỹ của anh đang kề sát mặt cô, nhẹ nhàng hỏi một cách khẩn trương.
- Bộ đồ hôm qua của chị đâu?
- Thay đồ mới đi, em đã kêu người chuẩn bị rồi.
Vừa nói, anh vừa 乃úng tay.
Một nữ người hầu lập tức tiến vào phòng, trên tay cô ta cầm một cái khay, trên cái khay là một bộ đầm màu trắng tinh khiết đã được xếp gọn gàng.
Cảnh tượng này khiến cô liên tưởng anh là một ông bụt, 乃úng tay một cái là có, 乃úng tay một cái mọi chuyện suôn sẻ.
Cơ mà nếu một người đẹp trai như anh mà là ông bụt thì có biết bao nhiêu bạn gái muốn làm bà bụt rồi.
Cô cầm chiếc đầm lên, quan sát một lượt.
Đây là chiếc đầm thuộc loại phối ren trễ vai, phần váy dài đến đầu gối, màu trắng trông rất sạch sẽ tinh khiết, chất liệu nhìn sơ qua rất tốt. Có vẻ như rất đắt tiền.
Liên Hạ mím mím môi một lúc, quay sang hỏi anh.
- Em có chắc nó đúng số đo của chị không?
- Chị tin tưởng bàn tay vàng của em đi, không đo đúng không là em.
Bắc Dục nghiêng đầu, cố tình kéo dài chữ em ra.
Cô nghe ra có điều kì lạ, ngờ vực hỏi.
- Em dùng tay đo...đo cho chị à?
- Chị đoán xem?
Môi anh ghé sát tai cô, chạm nhẹ thùy tai khiến cô nhột nhột và có chút rùng mình lên.
Rồi đột dưng nhấc bổng cô lên, cô hốt hoảng, theo phản ứng nắm chặt sợ bị rớt xuống mà cánh tay anh.
Anh bế cô vào phòng thay đồ, đặt cô trên chiếc ghế gỗ.
Liên Hạ tròn mắt nhìn anh, vẫn chưa hết bất ngờ trước những hành động của anh.
Bắc Dục dùng tay chỉ vào chiếc đầm trong tay cô rồi khoanh tay cô, nhẹ nhàng lại có chút ẩn ý nói.
- Thay đồ nhanh đi, Hạ Nhiên của chị đang chờ chị đó.
Cô gật đầu, nhìn anh đóng cửa lại.
Mắt cô chuyển sang nhìn chiếc đầm trên tay, tay thì cởi cúc áo ngủ ra.
Vừa cởi được hai cúc áo thì tiếng cửa mở làm cô giật bắn mình, bất giác dùng tay khép chặt áo lại.
Cô trợn mắt nhìn anh đang ló đầu vào trong đây. Anh nhìn cô như vậy mà không chút gì ngại ngùng, bình thản nói.
- Còn nữa, hẹn luật sư chị ra nhà hàng Bắc Liên đi.
- Chị còn chưa tìm được việc làm...
- Cứ hẹn đi, em chắc chắn sẽ giúp chị giành được quyền nuôi con.
Anh nháy mắt với cô, nói với cô bằng giọng điệu vô cùng chắc chắn rồi khép cửa lại.
Cô nghe thế vừa vui lại vừa tò mò suy nghĩ anh nói như thế là có ý gì.
Sau 11 năm, sao em trai cô lại biến thành một người trông nguy hiểm và khó hiểu đến thế này chứ?
...
Bắc Dục đẩy cốc nước cam đầy đá đến trước mặt Trương Tuyết, khóe môi khẽ cong lên nở ra một nụ cười nhạt, trông vừa lạnh lùng vừa quyến rũ.
Trương Tuyết từ đầu đến cuối nhìn anh hoàn toàn không chớp mắt, ánh mắt hiện lên sự si mê.
Cô nhìn cảnh tượng này, dù đang trong một hoàn cảnh căng thẳng cũng bất giác nở một nụ cười.
Anh dùng tay gõ nhẹ bàn, cái gõ ấy làm cô ta khẽ giật mình mà tỉnh khỏi cơn mơ mộng.
Cô ta cúi đầu, lấy khăn tay lau nhẹ cặp kính của mình, gương mặt phớt hồng thể hiện rõ sự ngại ngùng.
Lau xong rồi, cô ta ngẩng đầu nhìn anh, nở một nụ cười gượng gạo, dịu dàng nói.
- Được rồi, chúng ta bắt đầu.
Anh nhẹ nhàng gật đầu, nhận được hồi âm của anh thì cô ta mới nói tiếp.
Cô ta nói những chuyện như lần trước cô và cô ta trao đổi với nhau về quyền nuôi con.
Từ từ đầu đến cuối anh đều im lặng lắng nghe, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã, không căng thẳng như cô.
Trương Tuyết nói xong thì anh cong khóe môi lên, tiếp lời.
- Tôi tên là Thẩm Bắc Dục, CEO tập đoàn DH.
Cô và cô ta ánh mắt đều ánh lên tia kinh ngạc.
Chả phải là tập đoàn thời trang đang phát triển và mới nổi gần đây sao, tuy chỉ mới thành lập nhưng rất mau chóng lọt được top các tập đoàn lớn nữa.
Anh nhìn biểu hiện trên gương mặt cô ta mà nở một nụ cười nhạt, dùng ngón tay cái chỉ vào cô và nói tiếp.
- Cô ấy là thư kí của tôi, lương của cô ấy một tháng là 149,852.5 CNY*. Thế này đã đủ điều kiện kinh tế chưa?
Hai người phụ nữ tròn mắt nhìn anh.
Còn dư là đằng khác ấy.
Trương Tuyết nuốt nước bọt cái "ực", nghĩ gì đó mà cắn cắn môi rồi mới chậm rãi gật đầu.
Nhận được phản ứng của cô ta, anh nghiêng đầu nhìn cô đang vô cùng cảm kích nhưng cũng không kém phần kinh ngạc nhìn anh. Anh nở một nụ cười ấm áp, cô đáp lại anh bằng một nụ cười xán lạn.
...
Cô chậm rãi bước lên xe, vẻ mặt vô cùng phấn chấn và trông sức sống hẳn lên.
Vậy là sắp gặp con cô rồi, con cô sắp về bên cô rồi.
Lúc này, thế giới vốn xám xịt trong mắt cô đột dưng biến thành một màu hồng tươi sáng.
Anh nhìn dáng vẻ hí hửng của cô như vớ được vàng thì lên giọng trêu chọc.
- Nãy mặt còn hầm hầm lắm mà.
Liên Hạ quay sang nhìn anh, tay chống vào thành ghế của anh, tò mò hỏi.
- Này, em nhận chị làm thư kí thật à? Không sợ trình độ chị thấp sao?
Cô không bất ngờ vì anh có một tập đoàn như thế, vì vốn dĩ anh cũng đã có một tập đoàn lớn ở bên Canada rồi.
Chuyện anh gầy dựng được một tập đoàn ở đây cũng không có gì đáng để kinh ngạc nữa.
Điều cô bất ngờ là anh lại đột nhiên nhận cô làm thư kí, anh chưa phỏng vấn cô mà đã đột nhiên lên tiếng nhận cô rồi.
Có khi nào chỉ là để qua mắt luật sư không nhỉ?
Bắc Dục gập ngón tay lại, chạm nhẹ vào cằm mình, mắt anh hơi nheo lại, ánh mắt trông vô cùng xa xăm.
- Giác quan thứ 6 của em mách bảo là chị rất có trình độ.
- Cảm ơn, chị nhất định sẽ báo đáp em.
Cô vừa nói, một tay cô nắm chặt thành đấm chắp vào tay còn lại, ngữ điệu vô cùng cảm kích.
Đột dưng anh bắt lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần mình.
Gương mặt của cô và anh bây giờ rất gần rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở đối phương là lạnh hay nóng, là mạnh hay nhẹ.
Liên Hạ tròn mắt nhìn anh, tim cô bây giờ như muốn ngừng đập, còn hơi thở thì trở nên nặng nề.
Bàn tay anh nắm chặt cổ tay cô hơn, giọng nói trầm khàn như vừa mới uống rượu và hơi thở nóng ấm của anh khiến cô cảm giác không khí trở nên thật ám muội.
- Trong tất cả các loại đền đáp, em thích nhất là lấy thân báo đáp.