Chú Có Thiếu Vợ Không? - Chương 42

Tác giả: Nhi_Jenny2000

- Em đi cùng được không?
- Hả?
Cô hơi nhướng mày lên, ngờ nghệch ngẩng đầu nhìn anh.
Anh lén liếm khóe môi mình một cái, giọng nói càng ngày càng trầm xuống, tạo cho người nghe có cảm giác thật ám muội và nguy hiểm.
Nhưng cô lại không đủ tỉnh táo để nhận ra nó ám muội hay không.
- Em nghĩ chị trưởng thành rồi nên cũng hiểu chứ...
Liên Hạ chớp chớp mắt, ngờ nghệch lắc đầu.
Bắc Dục nhìn cô bây giờ đang ngây ngô như thiếu nữ đôi mươi vậy thì bất giác cong khóe môi lên, nở ra một nụ cười tà mị.
Du͙© vọиɠ nơi đáy mắt của anh khi nhìn vào gương mặt đang đỏ ửng của cô càng lâu thì càng đậm hơn.
Trên môi anh vẫn giữ nụ cười, tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, nhẹ nhàng hỏi.
- Khách sạn nào?
- Diễm Diễm.
Khi cô vừa nói xong, anh liền bế thốc cô lên khiến cô giật cả mình.
Cô bám chặt vào cánh tay của của cô vì sợ bị té xuống, ngẩn người hỏi.
- Tiểu Dục này, em đưa chị đi đâu vậy?
- Em đưa chị về khách sạn, giờ này không có xe để mà bắt đâu.
Liên Hạ nghe xong thì gật gật đầu, nói cảm ơn liên tục.
Thấy dáng vẻ cô như thế thì khóe môi anh càng cong lên hơn.
- Thẩm Tổng, còn đám người này thì xử lí sao.
Bước chân anh chậm lại, ngoảnh đầu về phía sau nhìn đám thuộc hạ đang giữ đám đàn ông vô lại hồi nãy với dáng vẻ chờ lệnh.
Chưa được hai đến ba giây thì anh quay đầu về nhìn cô đang mơ màng trong lòng mình. Anh nhìn cô bằng đôi mắt vô cùng ấm áp nhưng giọng nói lại không như vậy, nó vô cùng lạnh lẽo, nó lạnh tựa cơn gió mùa đông.
- Bẻ hai chân bởi vì dám chạy đến cô ấy, còn tay nào sờ được cô ấy thì bẻ nốt.
Nói rồi, anh mới tiếp tục bước đi.
Nhận được lệnh của anh, đám thuộc hạ của anh liên tục gật đầu.
Anh mở cửa xe, nhẹ nhàng đặt cô vào trong xe rồi ngồi kế bên cô.
- Rước được người đẹp rồi về rồi à?
Người ngồi ở ghế lái quay người xuống hỏi anh, đôi mắt thì đảo trên người cô từ đầu đến chân thì liếm môi một cái, làm bộ dạng vô cùng gian manh.
- Viễn Lịch, cậu có tin tôi móc mắt và cắt lưỡi cậu hay không?
Viễn Lịch đưa mắt nhìn anh đang ngồi bắt chéo chân một cách vô cùng tao nhã, tay anh nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, ánh mắt hình viên đạn nhìn cậu như muốn gϊếŧ người thật sự.
Viễn Lịch sợ hãi nuốt nước bọt "ực" một cái, cười một cách gượng ép, đôi mắt hí cong lên.
- Được rồi, anh bạn. Tớ tin mà, giờ muốn đi đâu với người đẹp đây?
- Khách sạn Diễm Diễm.
Anh vừa nói vừa buông cằm cậu ra.
- Khách sạn?
Cậu trợn mắt, đưa mắt nhìn một lượt mặt anh.
Tai đỏ, mắt thì đang vô cùng tối tăm không che được những tia du͙© vọиɠ đang dâng trào nơi đáy mắt.
- Nè nè, đừng nói cậu đang...
- Ừ.
Viễn Lịch nghe xong thì nuốt nước miếng "ực" lần nữa rồi nhỏ giọng nói.
- Chả phải cậu nói cô gái này bị bệnh tim sao, sức của cậu cô ấy không chịu nỗi đâu.
Bắc Dục nghe xong thì hơi khựng lại, quay sang nhìn Liên Hạ đang gục đầu trên vai mình, khẽ mím môi.
Các tia du͙© vọиɠ trong đáy mắt cũng dần tan đi.
Cậu ngó tai anh đã bớt đỏ đi thì thở phào nhẹ nhõm.
- Giờ đi đâu?
- Nhà tôi đi, khách sạn của cô ấy không tốt bằng nhà tôi.
Viễn Lịch gật đầu, bắt đầu khởi động xe.
- Nhớ là đừng làm gì quá тһô Ьạᴏ đấy. Hôm bữa, cậu cùng với "đám mây Eirly" đó mà cậu xém làm gãy cmn cái xương sườn người ta rồi.
- Là do cô ta đê tiện chuốc thuốc tôi, trèo lên giường tôi làm mấy năm thủ tiết của tôi vì Liên Hạ sụp đổ cả rồi.
Bắc Dục khoanh tay trước иgự¢, lông mày của anh hơi nhíu lại biểu hiện sự khó chịu trong lòng mình.
Cậu nghe thế thì thở một tràng dài.
- Nhưng dù sao thì cô ta hi sinh cho cậu quá nhiều, yêu cậu đến muốn ૮ɦếƭ đi sống lại. Cậu xem, nhiệm vụ lần này nhục nhã như thế vì cậu mà cô ta chấp nhận làm đấy?
- Tôi đang nắm trong tay tính mạng của mẹ cô ta, cậu nghĩ cô ta không dám đồng ý chắc? Cô ta yêu tôi là chuyện của cô ta, tôi không yêu cô ta là chuyện của tôi.
Anh nhếch mép, nói một cách hờ hững nói.
- Cậu...!
Viễn Lịch nghe anh nói xong thì nhất thời cứng họng, một lúc sau mới cố gắng bình tĩnh nói tiếp một cách bất lực thay nhân vật cậu vừa nhắc đến.
- Nè, cậu thật sự không có một chút tình cảm gì với Eirly sao?
- Không, trong mắt tôi cô ta không là gì cả. À không, cô ta là công cụ trong mắt tôi. Là một công cụ không hơn không kém.
Anh chậm rãi ngả người ra ghế, giọng nói anh hóa lạnh lẽo thốt ra lời nói ấy một cách vô cùng tuyệt tình.
Cậu không còn gì để nói nữa.
Chỉ biết buồn thay cho cô gái ấy.
Lời nói lạnh giá như băng đến thế. Đừng nói là người trong cuộc, người ngoài cuộc nghe vào cũng cảm thấy thật chạnh lòng.
...
Ánh nắng trăng trắng vàng vàng của ngày mới len lỏi vào ô cửa sổ, lan toả khắp nơi trong căn phòng khiến nó đột dưng trở nên thật ấm áp.
Cô chậm rãi mở đôi mắt nặng trĩu của mình, chớp chớp mắt vài cái rồi mơ màng nhìn xung quanh.
Căn phòng này thiết kế theo lối hiện đại và tạo ra cảm giác vô cùng thoáng mát. Nội thất các thứ vô cùng hài hoà với nhau.
Căn phòng này...không phải phòng khách sạn của cô.
Liên Hạ bàng hoàng nhìn khắp phòng một lần nữa.
Đột nhiên có cái gì đó đặt trên eo cô siết chặt cô lại.
Cô đảo mắt lên eo mình, có bàn tay đang đặt trên eo cô.
Rồi cô đảo mặt nhìn chủ nhân của bàn tay ấy.
Là một người đàn ông trẻ tuổi.
Cô từ bàng hoàng chuyển sang hốt hoảng, tim cô bây giờ thật sự muốn rớt cả ra ngoài.
Liên Hạ bật người mình khỏi giường, hơi thở trở nên dồn dập.
Cô nhìn khắp người mình, không phải là quần áo hôm qua cô mặc mà là một bộ đồ ngủ màu xanh nhạt.
Rồi cô lại liếc nhìn người đàn ông đã nằm bên cạnh mình.
Liên Hạ cố gắng giữ bình tĩnh nhớ kĩ mọi chuyện tối qua đã xảy ra.
Hình như hôm qua cô đã gặp người này, người này nói mình là Bắc Dục.
Cô đã sờ mặt người này và nói đúng là Bắc Dục rồi.
Còn sờ yết hầu nữa...
Sờ yết hầu?
Cmn? Sao cô lại sờ vào chỗ cấm kị đó chứ?
Cô nheo mắt nhìn anh vẫn đang say giấc, ánh mắt như hận không thể nhìn vào tận xương tận tủy.
Đúng là Bắc Dục thật.
Lông mày này, mắt phượng này, cánh môi này, sóng mũi này không lẫn vào đâu được.
Tuy có chút thay đổi nhưng không quá đáng kể. Chỉ nhìn hơi trưởng thành và mê người hơn...
Có điều, sao lại đột nhiên ngủ cùng thế này?
Cô chớp chớp mắt nhìn anh.
Anh dường như cảm nhận được ánh mắt cô mà chậm rãi mở mắt ra.
- Dậy rồi à?
- Bắc Dục? Sao chúng ta lại ngủ cùng thế này?
Liên Hạ chỉ vào giường, rồi chỉ lần lượt cô và anh. Đôi mày nhíu chặt trông vô cùng căng thẳng.
Bắc Dục nhướng mày lên, chống tay ra ra sau đầu, khoé môi khẽ cong lên.
- Quần áo hai người đều còn nguyên. Chị đang nghĩ gì đấy?
- Chị sợ chúng ta...
Cô ngập ngừng mãi không dám nói mấy chữ sau.
Anh từ từ ngồi dậy, tay đột dưng kéo cô ôm vào lòng khiến cô giật bắn mình, người cô bắt đầu căng cứng lại.
Thoáng chốc mùi hương hoa nhài của anh bao trùm lấy cô.
Mùi hương không quá nồng, cũng không quá nhẹ. Nó vừa đủ, vừa đủ... khiến người khác mê mẫn.
Liên Hạ nằm gọn trong lòng anh như con mèo nhỏ.
Cằm anh đặt lên trán cô, tay thì đặt lên xoa đầu cô, giọng nói trầm ấm cất lên một cách dịu dàng.
- Nếu thật sự xảy ra thật thì chị có cho em chịu trách nhiệm không?
Đôi mắt đen láy của Liên Hạ khẽ dao động, cánh môi cô khẽ hé, đôi vai nhỏ của cô đột dưng run nhẹ lên.
Ánh mắt cô ánh lên tia sợ hãi, cô dùng tay đẩy mạnh người anh ra.
Cô nhìn anh lắc đầu liên tục, vội bò ra khỏi giường, đi vào nhà vệ sinh.
Anh cánh cửa nhà vệ sinh đóng chặt lại, ánh mắt ánh lên vẻ ưu tư.
Liên Hạ liên tục hất nước vào mặt mình.
Chịu trách nhiệm ư? Cô bị ám ảnh với từ này, cô sợ từ này, cô không muốn nghe từ này...
Đôi mắt cô đỏ quạch nhìn mình trong gương một lúc rồi rửa mặt lần nữa.
Rửa mặt xong, cô định trút bỏ bồ đồ ngủ trên người mình để kiếm tra một lượt thì giọng nói của anh vang lên khiến cô khựng lại.
- Không có gì đâu, em không làm gì chị cả. Em không thích ૮ưỡɳɠ ɓứ૮, em thích hai người trên tinh thần tự nguyện.
-...
Liên Hạ chậm rãi mở cửa, thì thấy anh đang ngồi trên giường, mặt cúi gằm xuống, hai tay đan vào nhau.
- Tối hôm qua em chỉ ôm chị ngủ giống hồi bé thôi, còn đồ là do giúp việc em thay giúp chị cho chị ngủ thoải mái hơn. Chị suy nghĩ đen tối quá đấy.
Bắc Dục ngẩng đầu lên, khóe môi cong lên một nụ cười hoàn mỹ, nhìn kĩ vào lại thấy nó có chút gượng ép.
Cô hơi ngẩn người, cánh môi hơi mím lại, suy nghĩ điều gì đó rồi nhỏ giọng nghiêm túc nói.
- Dù vậy, em cũng đã 27 tuổi rồi. Chúng ta không phải trẻ con nữa.
- Vâng, em hiểu rồi ạ.
Liên Hạ vừa nhìn anh gật đầu đáp lại, vừa im lặng ngồi xuống bên cạnh anh.
Hai người cứ im lặng như thế khiến cho bầu không khí càng ngày càng ngượng ngập.
Thấy bầu không khí có vẻ không ổn, cô lên tiếng giải vây trước.
- Hơn 11 năm mới quay về, em sống bên gia đình đó như thế nào?
- Tốt ạ.
- Nghe bảo em làm CEO một tập đoàn bên Canada, nay về để làm gì đấy?
Cô chống cằm, nghiêng đầu nhìn anh một cách ngẩn ngơ.
Góc nghiêng của anh thật sự rất mê người...
Liên Hạ nhất thời bị vẻ đẹp đó hút hồn.
Bắc Dục nghe thấy câu này thì ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng điệu nhẹ nhàng như mây trôi nói với cô.
- Làm chồng chị, có được không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc