- Tại sao không thể giành được quyền nuôi con ư? Ngày mai cô hãy đến hỏi luật sư của tôi. Còn muốn gặp con gái tôi bây giờ thì...nếu cô quỳ trước nhà này đủ 10 tiếng, tôi cho cô gặp nó.
Liên Hạ mở to mắt nhìn hắn, đôi mày chau chặt lại khi nghe hắn nói.
- Quỳ? Tại sao tôi phải quỳ chứ?
Đông Thần nhìn dáng vẻ của cô một lúc thì đột dưng bật cười, để lộ ra một hàm răng trắng sáng tựa như ánh trăng.
- Tôi có tiền thì tôi có quyền ra lệnh thôi, cũng như tôi có tiền cũng sẽ có quyền có được Hạ Nhiên. Và tôi cũng biết vì tôi có tiền, cô mới bám lấy tôi như thế...
Đôi mắt sáng như có triệu sao của cô đột nhiên trở nên mờ mịt đi khi nghe xong câu nói ấy.
Cô mơ hồ nhìn hắn.
6 năm qua.
Hoá ra...hắn cho rằng cô yêu hắn vì tiền sao?
Hoá ra công sức cô vun đắp tình cảm bấy lâu nay, qua con mắt hắn lại thành cô yêu tiền của hắn?
- Con mắt nào của anh thấy như vậy?
- Là Băng Vân nhìn ra.
Lại là Băng Vân.
Cũng đúng, cái gì qua miệng của Băng Vân thì hắn lúc nào cũng cho là đúng.
Người hắn yêu không tin thì không lẽ tin cô?
Những lời này của hắn như hoá thành dao đâm thẳng vào tim cô.
Bao nhiêu sự ђàภђ ђạ, lạnh nhạt của hắn dành cho cô lúc trước cũng không bằng 2 câu nói này.
Đột dưng cô thấy có chút chạnh lòng.
Không sao.
Trái tim cô đã sớm có quá nhiều vết thương, đâm thêm một nhát nữa cũng không sao.
Huống hồ, cô đã ૮ɦếƭ tâm rồi.
Cô không còn muốn yêu hắn, để tâm tới hắn nữa.
Mà cho dù có muốn, cô cũng sẽ cố gắng kìm hãm lại.
Cô chịu đủ rồi, không còn muốn đâm đầu vào người đàn ông này nữa.
Liên Hạ nở một nụ cười nhàn nhạt, nhìn thẳng vào mắt hắn và nói bằng giọng nghẹn ngào.
- Anh nghĩ sao thì cứ cho là vậy đi. Bây giờ tôi nói tôi yêu anh, anh cũng không tin. Có điều, tôi yêu anh tất cả cũng chỉ là đã từng.
Không biết vì sao hay cô nhìn nhầm mà cô thấy bờ vai hắn hơi run và hắn có chút sững người khi cô nhìn vào đôi mắt hắn và nói.
Đông Thần đảo mắt sang chỗ khác như muốn lảng tránh ánh mắt cô, miệng thì không nói lời nào nữa, hoàn toàn rơi vào trầm mặc.
Cô mím môi, thấy hắn không đáp thì tiếp lời, tay chỉ xuống lề đường lạnh lẽo.
- Bây giờ, anh muốn tôi quỳ đúng không? Được, tôi quỳ. Quỳ tròn một ngày còn được.
Quỳ? Được!
Miễn là có thể nhìn thấy con cô an toàn là được.
Liên Hạ vừa định khuỵa gối xuống thì một giọng nói vang lên khiến cô khựng lại.
- Được rồi, đừng quỳ.
Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn đang nói, gương mặt trắng bệch cô thấp thoáng sự bàng hoàng.
Đôi mắt hắn vô cảm nhìn cô, cô hoàn toàn không bắt được cảm xúc nào trong đó.
- Đừng quỳ, tôi không muốn Băng Vân nhìn cô rồi chướng mắt suốt 10 tiếng.
-...
Cmn? Cô nghĩ ả thấy cô bị vậy vui còn không hết chứ nói gì đến hai từ "chướng mắt".
Liên Hạ chớp chớp mắt nhìn hắn, tay khoanh trước иgự¢, cao giọng nói.
- Lí đó thích đáng hơn có được không?
- Là tôi chướng mắt, Hạ Nhiên ở trong nhà nhìn ra sẽ nghĩ xấu về tôi hơn.
Hắn nhàn nhạt đáp lại, vẻ mặt hắn có chút không tự nhiên thì phải.
Cô nghe xong, hơi nhướng mày nhìn hắn, ngẫm nghĩ một lúc rồi chậm rãi gật đầu.
- Được, hợp lí đấy.
-...
- Mau đưa con tôi ra đây gặp tôi đi?
Liên Hạ vừa nói với vừa dùng tay chỉ lên phòng của Hạ Nhiên rồi chỉ về phía mình.
- Không, giành được quyền nuôi con đi thì hẳn tính. Đi về nghỉ ngơi đi, cất công trốn thoát như vậy chắc cô cũng mệt lắm rồi. 8h sáng ngày mai, cô hãy đến quán cà phê Tĩnh Lạc đi gặp luật sư Trương.
Hắn nói rồi, tay ra hiệu cho đám thuộc hạ và rồi quay lưng bước đi.
Cô nhìn bóng lưng hắn nhất thời câm nín, không nói nên lời.
À, không phải là không nói nên lời.
Mà là chưa kịp nói, là đã bị đám thuộc hạ hắn tiếp lời mời về.
Cô bị đám thuộc hạ mời về một cách dồn dập, đầu cô thoáng chốc đau buốt cả lên, tay cô đặt lên trán khẽ day, chân thì bất giác lùi về phía sau một cách loạng choạng.
Liên Hạ nhìn dáng người hắn đang đi vào nhà rồi trừng mắt nhìn đám thuộc hạ trước mắt.
- Được rồi, đừng nói nữa. Tôi về, tôi về.
Nói rồi, cô nhanh chóng leo lên xe rồi rời đi.
Có gì mà không giành được quyền nuôi con chứ? Thật sự không hiểu nỗi.
"Reng..."
Cô liếc mắt nhìn chiếc điện thoại mới của mình đang sáng trưng lên, hiện ra một cuộc gọi từ Phương Mỹ.
Sở dĩ, gọi là điện thoại mới? Bởi vì điện thoại cũ cô bị vứt đi rồi.
Ở bệnh viện, bởi vì hắn dặn không cho cô liên lạc ai nên vứt điện thoại cô đi rồi.
Cô phải hối lộ một cô y tá mới gọi điện được cho Phương Mỹ tới giúp.
Sau khi Phương Mỹ đến thì cô ấy lén đưa cô một chiếc điện thoại để tiện liên lạc.
Liên Hạ đeo tai nghe vào tai.
- Sao rồi? Gặp được Hạ Nhiên chưa?
Đầu dây bên kia thở hồng hộc nói với cô.
Cô nghĩ đến là chán chả buồn nói, nhưng không nói thì lại sợ cô ấy lo lắng.
- Chưa gặp được, giành được quyền nuôi con hắn mới cho gặp.
- Hả?
- Hả gì chứ? Sao đấy, giờ cậu vẫn đang ở bệnh viện à? Trông giọng cậu không ổn lắm.
Liên Hạ lo lắng hỏi, tiếng thở của cô ấy như vừa trải qua chuyện gì kịch liệt lắm ấy.
- Không, thoát rồi.
- Thoát rồi?
Cô kinh ngạc nói.
Đừng nói một mình cô ấy đánh hết đám thuộc hạ đấy nhé?
- Ừ, Gia Hân liên tục hối tớ về. Tớ sợ cô ấy lo lắng, liền trèo từ lan can tầng 3 xuống lan can tầng 2 rồi chạy thoát.
- Giỏi thật đấy.
Liên Hạ cao giọng cảm thán.
Cô cũng từng nghĩ đến việc trèo như thế rồi, nhưng sức cô yếu mà trèo xuống như thế thì e là...mãi mãi không gặp được Hạ Nhiên mất...
Phương Mỹ ở đầu dây, lau mồ hôi đầm đìa trên trán. Cô vừa bước lên taxi vừa nói, hơi thở bây giờ đã ổn định hơn phần nào.
- Giỏi gì chứ, tớ 32 tuổi rồi đấy, trèo như thế xuống như muốn sắp ૮ɦếƭ tới nơi vậy. Sao rồi? Giờ cậu định làm gì?
- Chơi tới bến chứ sao. Có ૮ɦếƭ, cũng phải giành được Hạ Nhiên về tay mình.
Liên Hạ phóng xe lao nhanh hơn, đôi mắt hằn lên tia đỏ ánh lên sự quyết tâm và kiên cường.
...
Sáng hôm sau.
- Đầu tiên, cô muốn ly hôn thì kí vào đây trước đi ạ.
Cô nhìn tờ giấy trước mắt, là tờ giấy ly hôn đã có chữ kí của hắn.
Rồi cô liếc nhìn chiếc 乃út đang được chìa ra trước mắt cô, do dự hai giây rồi đón nhận lấy nó.
Cô đặt 乃út xuống tờ giấy ly hôn, tay cô bất giác thoáng khựng lại một giây rồi cô mới bắt kí tên lên đó.
Khi nét 乃út vừa dứt, quan hệ vợ chồng của cô và hắn đã hoàn toàn kết thúc.
Cô thở một hơi, không phân biệt được đó là hơi thở của sự nhẹ nhõm hay sự nặng nề nữa.
Có lẽ là nhẹ nhõm...
Liên Hạ buông 乃út xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô luật sư xinh đẹp nhã nhặn trước mắt.
Cô luật sư này là luật sư được phục vụ cho nhà họ Ngụy để giải quyết mấy vụ kiện tụng.
Cô đã gặp cô gái này qua vài lần rồi. Phong cách làm việc của cô ta rất nhã nhặn, linh hoạt và dứt khoác.
Gương mặt cô ta không phải là quá xinh đẹp, nhìn cũng thuộc dạng ưa nhìn, đặc biệt khi cười lên trông rất cuốn hút.
Chỉ mới 28 tuổi nhưng đã vô cùng tài giỏi.
Và cô gái này tên đầy đủ là Trương Tuyết.
Trương Tuyết nhìn cô, nở một nụ cười nhã nhặn và nói.
- Giờ chúng ta vào vấn về chính nhé.
Liên Hạ gật đầu, cánh môi mím chặt lại.
Thấy được sự hồi đáp của cô, thì cô ta nói tiếp.
- Chắc Ngụy Tổng cũng nói cho cô biết là cô sẽ không giành được quyền nuôi con?
- Phải.
Cô gật đầu lần nữa.
Cũng như hồi nãy, nhận được phản ứng của cô thì cô ta mới đáp tiếp.
- Để giành quyền nuôi con cần phải có đủ hai điều kiện.
Trương Tuyết vừa nói, vừa giơ hai ngón tay ra.
- Đầu tiên, là điều kiện về mặt tinh thần bao gồm: thời gian chăm sóc, dạy dỗ, giáo dục con, tình cảm dành cho con từ trước đến nay, điều kiện cho con vui chơi, giải trí, nhân cách đạo đức của cha mẹ...
- Điều này tôi có thể đáp ứng được.
Liên Hạ nói với cô ta, cô ta nở nụ cười gật đầu.
- Điều này tôi biết, vì tôi biết cô đã chăm sóc Hạ Nhiên tốt như thế nào.
Cô ta nói xong, thì một ngón tay gập lại, tức là còn một điều kiện cuối cùng.
- Thứ hai, là điều kiện về mặt kinh tế. Cô phải có đủ về mặt thu nhập kinh tế, công việc ổn định, chỗ ở cũng phải ổn định...
Liên Hạ nghe xong thì đôi mắt ánh lên sự căng thẳng, cô cắn cắn môi.
Nụ cười vẫn trên môi cô ta, cô ta gập ngón tay còn lại xuống, đan hờ hai tay vào nhau ở trên bàn, nghiêm túc nói.
- Tôi nghe nói, công việc cô là viết lách trên mạng mà kiếm tiền. Cô nghĩ công việc như thế có đủ để nuôi một đứa trẻ không?
-...
Cô nghe xong, không nói được gì mà cúi gằm mặt xuống.
- Cô có thể đảm bảo về mặt tinh thần nhưng kinh tế thì không. Nhưng Ngụy Tổng thì có thể, mặc dù anh ấy có lỗi trong cuộc hôn nhân là nɠɵạı ŧìиɧ nhưng về hai mặt này anh ấy có thể đáp ứng đầy đủ hơn cô.
Cô ta nói xong, cô vẫn không đáp lời.
Không khí xung quanh trở nên nặng nề như bị thế gì đó đè nén.
Lần này, cô thật sự tin có tiền liền có thể giành quyền nuôi con rồi.
Môi của cô bị cắn đến bật máu, thì cô đầu cô chợt hiện ra một ý nghĩ. Lúc này, cô mới ngẩng đầu lên nhìn cô ta mà dồn dập hỏi.
- Tôi có thể kiếm việc làm rồi giành quyền nuôi con mà đúng không?
- Được, nhưng có thời hạn.
Cô nghe xong, ánh mắt ánh lên một niềm hy vọng.
...
Những ngày sau đó, cô chạy đôn chạy đáo đi tìm công việc khắp nơi.
Nhưng kì lạ, chỗ nào cũng không do dự mà không nhận cô, thái độ của họ vô cùng kì lạ.
Họ lảng tránh cô, xua đuổi cô như đuổi tà vậy.
Sáng và chiều cô đi tìm việc, còn tối thì cô đi vào một quán bar mượn rượu giải sầu.
Liên Hạ cầm cốc rượu trên tay uống hết một hơi vào trong, ánh mắt mơ màng đám người nhảy nhót phiêu theo tiếng nhạc sôi động ở đằng sau.
Rồi cô liếc lên chiếc đồng hồ đeo tay của mình.
Mười hai giờ đêm rồi.
Cô phải về ngủ để lấy sức đi tìm việc nữa.
Đây là tia hy vọng cuối cùng của cô rồi.
Liên Hạ uống thêm một cốc rượu nữa, rồi loạng choạng đứng dậy.
Cô định bước đi thì một đám người toàn đàn ông từ đâu tới quây quanh cô, muốn ᴆụng chạm vào người cô.
- Ngoan ngoãn một chút, người đẹp
Một tên trong đám đàn ông đó lên tiếng dụ dỗ cô.
Liên Hạ nghe thế, thì càng ra sức vụng về phản kháng nhưng đám người đó càng lấn tới.
- Mau lôi đám người đó ra khỏi người cô ấy.
Một giọng nói đàn ông trầm thấp, rất uy quyền vang lên.
Tiếp đến là đám đàn ông đó bị một đám đàn ông khác kéo ra khỏi người cô.
Một người khác bước tới gần bên cô, người đó mang một đôi giày hàng hiệu bóng loáng.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người đó.
Người này mặt một cây vest màu đen, trông khá lịch lãm và bảnh bao.
Cô nheo mắt nhìn mặt người đó, vì trông người có hơi men nên mắt hơi mờ một chút.
Nhưng cô vẫn có thể nhìn ra người này rất đẹp trai, vẻ đẹp vô cùng thu hút ánh mắt người khác.
Mày ngà, mắt phượng, đôi mắt màu nâu sẫm, cánh môi mỏng trông vô cùng quyến rũ.
Trông tầm hai mươi mấy gần ba mươi tuổi thôi.
Trông người có chút quen mắt.
Khóe môi người đó khẽ cong lên một nụ cười, rất đỗi dịu dàng hỏi.
- Có sao không?
- Không sao, cảm ơn cậu đã cứu tôi.
Cô cười và nói, nụ cười có chút ngốc nghếch.
Người đó nhìn cô, gập ngón tay, chạm lên cánh môi mình để che đi nụ cười càng ngày càng đậm.
Liên Hạ chớp chớp mắt nhìn người đó, ngờ vực nói
- Trông cậu giống một người em của tôi ghê cơ.
- Không phải là trông giống mà cùng một người đấy, em là Bắc Dục đây.
Cô nghe xong, cố gắng định thần lại cố gắng nheo mắt nhìn cho thật kĩ.
Đôi tay mềm mại của cô chạm lên gương mặt ấy, sờ soạng một cách vụng về.
Khi cô vừa chạm vào, tai của người đó liền đỏ gay lên.
Một lúc sau, cô nhìn kĩ rồi sờ kĩ rồi mới cất giọng vui mừng nói.
- A, đúng là em rồi này.
-...Ừ, đúng là em rồi đấy.
- Trưởng thành thật rồi, ở đây còn có "trái khế nhỏ" cơ.
Nói rồi, cô chạm vào yết hầu của anh.
Đôi mắt sáng của anh đột dưng trở nên tối lại, hai bên tai càng ngày càng đỏ hơn.
Anh nhìn gương mặt đang đỏ ửng vì có men rượu trong người của cô mà nuốt nước miêng ực một cái.
Hồi nhỏ, cô đỏ mặt trông rất dễ thương còn bây giờ thì...lại trông rất gợi...
Liên Hạ chớp chớp mắt nhìn anh rồi nhìn xung quanh.
Đám thuộc hạ của anh ở xung quanh đang giữ mấy tên đàn ông vô lại đó vẻ mặt có chút không ổn lắm thì phải, có người thì hắng giọng, có người thì ho, có người thì che miệng cười.
Cô hơi chau mày, không hiểu họ đang cười gì nữa.
Liên Hạ đảo mắt một vòng, rồi mắt cô vô tình chạm phải đồng hồ ở phía đằng xa kia.
Mười hai giờ mười lăm.
Cô phải về nhanh thôi, trễ rồi. Phải ngủ lấy sức, mai tìm tiếp việc làm.
Cô bây giờ cũng cảm thấy có chút mệt nữa.
Liên Hạ loạng choạng quay người đi, giọng nói dịu dàng vì có hơi men mà lại biến thành một giọng nói vô cùng quyến rũ người khác.
- Thôi, chị về đây. Lần sau, chị sẽ mời em ăn cơm và nói chuyện với em.
Cô vừa mới đi được chưa được hai đến ba bước thì bị kéo giật lùi về.
Bắc Dục một ôm lấy ngang lưng cô, một tay cầm lấy cánh tay cô. Anh cúi đầu xuống, môi anh chạm nhẹ vào thùy tai cô khiến cô có chút nhột nhột.
- Về đâu?
- Về khách sạn.
Chứ nhà cô có cô em gái từng ςướק chồng cô thì cô chả buồn về, đành tốn chút tiền thuê một phòng ở khách sạn rẻ tiền vậy.
- Em đi cùng được không?
- Hả?