Hạ Nhiên và Hồ Hỉ đầu tiên là đến phố ẩm thực nổi tiếng của Thượng Hải.
Mà là phố ẩm thực thì tất nhiên là tràn ngập đồ ăn rồi.
Vừa bước vào phố là bị mùi đồ ăn bao trùm lấy rồi.
Mũi ngửi được mùi đồ ăn mà thích làm sao.
Còn mắt nhìn mấy món ăn được bày biện ra mà thích cả mắt.
Nào là mỳ lạnh, mỳ dầu sốt hành, bánh kẹp hành chiên, bánh củ cải chiên, trà trừng, tào phớ, củ sen nhồi cơm nếp, hồ lô ngào đường, trà sữa, bánh bao...
Eo ôi! Kể không hết được đâu, đây chỉ là một số món ăn ngon trong rất nhiều món ăn thôi nhé.
Nó và cậu dắt tay nhau đi từ đầu phố đến cuối phố, thưởng thức từng món ăn mà sướng tê người cơ.
Cậu là lần đầu ăn những món này, thật sự cảm thấy rất lạ. Cậu cũng cảm thấy nó thực sự rất ngon.
- A, há miệng ra nào.
Hạ Nhiên đưa chiếc bánh bao tới gần miệng cậu, cười nhí nhảnh nói.
Cậu nhìn nó rồi nhìn chiếc bánh bao, đôi tai đột nhiên đỏ lên.
- Không cần đâu, tôi tự ăn được rồi!
Hồ Hỉ xua xua tay, nói.
Nó nhìn đôi tai của cậu thì có chút lo lắng.
Rồi nó đưa cậu chiếc bánh bao, lấy khăn giấy lau tay mình một lúc.
Bỗng dưng nó đưa tay mình đặt lên má cậu xoa nhẹ, rồi chạm vào tai cậu.
- Kì nhỉ? Cậu đâu bị sốt đâu mà mặt đỏ thế nhờ?
- Ừ, tôi cảm...rồi. Bỏ tay ra đi.
Hồ Hỉ đỏ bừng mặt, gỡ tay nó ra khỏi tai mình ra.
Đồ ngốc ạ, tôi đỏ mặt vì ngượng khi cậu đút ăn, chứ chả phải sốt.
Nó nghe thế thì tỏ vẻ mặt hết sức nghiêm trọng, giọng điệu nghiêm túc khiển trách.
- Ơ? Cảm rồi sao không nói? Cảm thế, ăn mấy món đồ nóng này bệnh nặng thêm ấy. Biết trước tôi đưa cậu đi ăn cái này tốt cho sức khỏe rồi.
Cậu quay mặt sang bên kia, mặt vừa nãy đã bớt đỏ nhưng không biết đã nghĩ gì mà đỏ lại rồi.
- Là cảm nắng, không sao đâu. Hơi say chút.
Hạ Nhiên đưa đôi mắt nhìn cậu vừa đang cắn chiếc bánh bao vừa nói, đột dưng nở nụ cười ngọt ngào.
- Thế tôi mua một ly nước cam cho cậu uống nhá. Nghe bảo khi say nắng uống nước trái cây sẽ khỏi ấy.
- Không cần đâu, cảm nắng này...sẽ tự động hết ấy mà.
Hồ Hỉ đút tay vào túi quần, cúi gằm mặt xuống, nở một nụ cười nhạt.
Ừ, say nắng này sẽ tự động hết thôi.
...
Khi ăn no nê hết rồi, tất nhiên là cần phải vận động rồi.
Nó và cậu đi hết mấy phố phường.
Phố cổ, những khu nhà ổ chuột. Họ đi những nơi này.
Phố cổ thì như dừng lại ở những thập niên 80 và 90, nét hoài cổ vô cùng mỹ lệ.
Khiến nó và cậu, chỉ muốn chìm vào trong đó mãi mãi và cùng nhau...
Nhưng nơi này, khi chìm vào buổi đêm thì mới thật sự hoa lệ. Đây chỉ mới là một phần đẹp của phố cổ.
Sau đó họ lại đi đến những khu nhà ổ chuột, những cái chợ nhộn nhịp người đi người tới.
Nơi đây các người dân sống một cách vui vẻ và yêu đời cực.
Không như giới thượng lưu, chỉ toàn đua nhau tranh giành mọi thứ.
Họ rủ những đứa trong khu ổ chuột nô đùa cùng nhau ở đồng cỏ gần đường ray xe lửa.
Chơi những trò chơi như đá banh, trò chơi dân gian.
Đây mới thật sự là những trò nó muốn...
Nó cũng phát hiện ra cậu chơi đá banh cực giỏi luôn ấy.
Lúc nhìn cậu chơi đá banh mà không khỏi rời mắt đi được luôn cơ.
Nhìn cậu lia trái banh đi qua đi lại mà vô cùng ngầu ấy, trời ạ.
Lúc ấy đấy à, nó nhìn cậu mà trên môi nở ra một nụ cười ngọt lịm.
Tự nhiên lại nở nụ cười như thế, nó cũng chả biết vì sao mà bất giác như thế.
Cậu và nó nằm trên bãi cỏ xanh mướt nhìn nhau rồi cười, hai người đều thở dốc sau khi chơi những trò chơi tốn sức nhưng lại vui cực.
Nó lấy tay lau đi những vết bẩn trên mặt, vừa nói với cậu.
- Nè, tôi muốn hỏi là hồi trước cậu sống ở đâu thế?
- Là Bắc Kinh, sau đó...chuyển sang Canada.
- Hèn gì cậu không biết mấy món Thượng Hải. Nghe bảo vịt quay Bắc Kinh ngon lắm nhờ?
- Ừ.
Cô bé này...rốt cuộc trong đầu cũng chỉ có đồ ăn.
- Thế ở Canada thì sao? Tôi nghe bảo Canada tuyệt lắm phải không?
Hạ Nhiên trở mình, ánh mắt mơ màng nhìn cậu.
Hồ Hỉ có chút ngập ngừng rồi mới thốt nên lời...
- Ừ, tuyệt...lắm. Nhưng tôi ghét nơi đó...
Nó nghe giọng điệu cậu thì có chút gì đó thắc mắc.
Nhưng rồi, mắt nó lim dim một lúc rồi thϊếp đi.
Có lẽ vì chơi quá mệt rồi.
Cậu nằm, ngắm nhìn dáng vẻ nó ngủ trông đáng yêu vô cùng.
Nhìn một lúc, ngón tay cậu không biết vì sao không tự chủ được mà đặt lên sóng mũi nó vuốt nhẹ một cái từ trên xuống dưới.
Rồi đột dưng cậu cảm thấy bàng hoàng về hành động của mình, vội rụt tay lại, xoay người nằm thẳng, đưa tay lên trán mình, rồi nhắm tịt mắt thở dài.
- Mình rốt cuộc bị gì thế này?
...
Hạ Nhiên và Hồ Hỉ cùng nhau đến một ngôi đền để cầu nguyện.
Nó cầm 乃út viết ước nguyện của mình lên tờ giấy ước nguyện đỏ tươi với vẻ mặt đầy thành khẩn.
Cậu cũng cầm 乃út viết vào giấy ước nguyện của mình với vẻ mặt đầy hy vọng.
Hai đứa trẻ cùng nhau buộc chặt giấy ước nguyện của mình vào thành cây cầu màu đỏ.
- Hy vọng là sẽ thành sự thật.
- Ừ.
Hai người họ nở một nụ cười tràn đầy sự mong mỏi rồi xoay lưng bước đi.
Chợt một cơn gió mạnh thổi vào những tờ giấy ước nguyện.
Có hai tờ giấy ước nguyện bị rơi xuống mặt hồ bên cầu và trôi lênh đênh trên đó.
Một tờ giấy của nó và một tờ giấy của cậu...