- Bệnh?
- Bệnh tra nam ấy!
Đông Thần trầm mặc nhìn anh ta.
Bệnh tra nam sao?
Hắn vẫn chưa nhìn ra, rốt cuộc mình là tra nam thật sao?
Phó Khương cười nhat, vỗ nhẹ vào bàn tay hắn vài cái, giọng nói trầm ổn vang lên bên tai hắn.
- Liên Hạ là một người vợ tốt, nhưng còn cậu...cậu có xứng đáng có được một người vợ tốt không?
-...
- Một là từ bỏ cô ấy, hai là cậu từ bỏ Băng Vân. Không phải cô ấy tốt thì cậu không thể bỏ, đúng không?
Hắn khẽ chau mày tua lại những câu nói của anh ta đã nói với hắn.
Anh ta đột nhiên nâng nhẹ cằm hắn lên, đôi mắt màu xanh ngọc nhìn hắn tràn ngập ý cười.
- Hoặc là bỏ cả hai người phụ nữ, lấy tôi.
Cmn!
Đông Thần trừng mắt nhìn anh ta đang đưa đôi môi của mình tiến gần mặt hắn, chân của hắn ở phía dưới "nhẹ nhàng" đạp vào chân anh ta một phát điếng người.
Phó Khương nhảy cẫng lên, vội vàng ôm chân mà suýt xoa. Trong thoáng chốc, mất cả hình tượng phong trần của thường ngày.
- Đông Thần, cậu làm vậy tôi thật sự tổn thương đó.
Hắn đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo của mình. Đôi mắt màu hổ phách của hắn khẽ đưa qua liếc nhìn anh ta. Anh ta nhìn ánh mắt nghiêm túc của hắn thì ho nhẹ một tiếng, đôi mắt anh tinh nghịch liếc sang chỗ khác, đôi tay cũng bắt chước hắn chỉnh lại áo.
- Đùa thôi! Đừng căng quá, nhưng cũng tổn thương thật đó...
- Không quan tâm.
- Được! Nhưng người phụ nữ của cậu tổn thương thì nhất định phải quan tâm đấy. Không còn sớm nữa, tôi có hẹn cùng đối tác làm ăn hôm nay. Nhớ kĩ lời tôi nói đấy.
Phó Khương khoanh tay nhìn hắn, nháy mắt với hắn một cái rồi chậm rãi lướt qua hắn.
Hắn cúi đầu, Ϧóþ mạnh trán mình, đôi lông mày rậm chau chặt lại.
Chọn giữa Liên Hạ và Băng Vân?
Hắn muốn Liên Hạ làm vợ mình vì chịu trách nhiệm, không muốn tổn thương Hạ Nhiên.
Hắn muốn Băng Vân làʍ t̠ìиɦ nhân vì hắn yêu ả, cũng muốn dày vò ả trả thù cho những tháng ngày năm xưa.
૮ɦếƭ tiệt! Sao lại phiền phức thế chứ?
Sao đêm ấy hắn lại uống phải thuốc kí©ɧ ɖụ© và cô lại xuất hiện chứ?
Đúng là ૮ɦếƭ tiệt.
...
"Cộc, cộc, cộc"
Liên Hạ gõ nhẹ vào cửa phòng của Băng Vân.
Băng Vân mở cửa ra, nhìn thấy cô thì đôi mắt khẽ nheo lại.
- Phu nhân tìm tôi có việc gì?
Ả cười nhạt, dáng vẻ lười biếng tựa người vào cửa, nghiêng đầu nhìn cô.
Mi mắt cô giật giật vài cái. Cô im lặng không nói, lấy trong túi mình ra một phong bì dày cộm chìa ra trước mặt ả.
Băng Vân đưa mắt nhìn chiếc phong bì, rồi đưa ánh mắt sắc bén nhìn cô.
- Phu nhân như vậy là có ý gì?
- Tôi muốn sa thải cô, đây là lương tháng của tháng này.
Liên Hạ hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp.
- Về phần con cô, tôi sẽ lo chi phí học tập hộ cô. Mong cô đi giúp tôi.
Ả nhìn phong bì rồi "ồ" một tiếng, khoanh tay trước иgự¢, đôi mắt yêu mị của ả nheo lại nhìn cô đầy sắc bén, giọng điệu có phần chua ngoa nói.
- Lí do sa thải? Nêu cho tôi ba lí do?
Cô đưa mắt lạnh nhạt nhìn thẳng vào mắt ả, nở một nụ cười dịu dàng mà nói. Nhưng đôi mắt lại bắt đầu hiện lên những tia máu đỏ đáng sợ.
- 1 là thái độ phục vụ tôi cảm thấy không tốt. 2 là tôi là chủ, tôi muốn thì sa thải. 3 là cô là tình cũ của chồng tôi.
Băng Vân nghe thế thì che miệng bật cười một cách ngạo nghễ.
- Tình cũ? Tình cũ thì sao chứ? Anh ấy không còn yêu tôi thì phu nhân sợ cái gì?
-...
Ả nghiêng đầu, chậm rãi tiến lại gần cô.
Đôi môi ả đỏ mọng đưa lại gần tai cô rồi chậm rãi mấp máy ra từng chữ, tiếng thì thầm trầm trầm có chút ma mị của ả vang lên bên tai cô khiến cô có chút rùng mình.
- Hay là phu nhân sợ chồng của phu nhân không cưỡng lại được một người phụ nữ như tôi mà đi quá giới hạn...? Hửm?
Bờ vai Liên Hạ khẽ run rẩy.
Còn sợ gì nữa chứ? Chả phải nó thành sự thật rồi sao?
Liên Hạ cắn chặt môi.
Trong đầu xuất hiện những hình ảnh nóng bỏng ấy.
Từ Ⱡồ₦g иgự¢ dấy lên một sự đau đớn khó nói nên lời. Như hàng nghìn con dao găm, như hàng triệu con kiến gặm nhắm, như hàng tỷ ngọn núi đè nặng lên.
Cô đẩy mạnh người ả ra xa, tay đặt lên Ⱡồ₦g иgự¢ mình hít một hơi thật sâu rồi thở ra.
Khi ả đến gần, cô cảm thấy thật ghê tởm.
Băng Vân nhất thời mất thăng bằng mà ngã phịch xuống đất. Đôi mày ả nhíu chặt, trừng to đôi mắt nhìn cô.
Trong thoáng chốc cô thấy được ánh mắt ả hiện rõ sự khó chịu, chán ghét của ả hướng về phía cô.
Ả cũng đang thở một cách rất nặng nề.
Băng Vân phủi phủi tay chân, chậm rãi đứng dậy, chỉnh lại chiếc váy ngủ của mình rồi híp đôi mắt giảo hoạt nhìn cô.
- Phu nhân có thể sa thải tôi, nhưng trước hết phải hỏi thiếu gia đã. Nếu thiếu gia chấp nhận thì tôi sẽ đi, cả hai chủ cùng chấp nhận thì mới có thể sa thải được chứ?
Được!
Nếu hắn đồng ý thì cô thắng.
Nếu hắn không đồng ý thì ả thắng.