Chú Có Thiếu Vợ Không? - Chương 15

Tác giả: Nhi_Jenny2000

Cô vừa khóc vừa run rẩy, đôi tay siết chặt như sợ hắn sẽ rời đi mất...bất cứ lúc nào.
Hắn từ từ xoay người nhìn cô gái nhỏ đang ôm chặt lấy eo mình mà sụt sùi bằng một ánh mắt giảo hoạt, khiến người khác không nhìn rõ tâm tư hắn!
- Gặp ác mộng?
- Phải! Em mơ thấy người anh yêu là Băng Vân không phải em!
Liên Hạ dụi mặt vào chiếc áo ngủ của hắn, giọng nói nghẹn ngào.
Đông Thần như bị nói trúng tim đen thì liền khựng lại. Hắn không tự nhiên mở miệng nói.
- Mơ thường trái với hiện thực! Em mau ngủ đi!
Cô nhắm chặt mắt, dùng chiếc mũi nhỏ của mình hít nhẹ mùi hương trên áo hắn. Trên người hắn phảng phất một mùi cà phê nồng đậm. Hắn là một người rất thích uống cà phê và cũng do công việc nên hay uống cà phê để tỉnh táo nên trên người hay ám mùi này.
Đôi mi cong của cô từ từ chuyển động, mở ra một đôi mắt đen láy sáng ngời tựa ánh trăng ngày rằm. Cô hé môi, cất giọng xa vắng.
- Trái với hiện thực sao? Thế có phải là anh sẽ ở bên em mãi mãi không?
- Có lẽ!
Hắn cười trừ, nói. Cô bĩu bĩu môi, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh lên một tia quan tâm.
- Thế sao anh không ngủ?
Đông Thần im lìm một lúc, rơi vào trầm tư.
Sau khi nghe cốt truyện của cuốn tiểu thuyết cô đọc hắn không tài nào có thể ngủ được nữa
Hắn đã tự hỏi mình, liệu mình có phải hắn cũng giống như nam chính trong tiểu thuyết ấy hay không?
Khi hắn luôn nói mình yêu cô, nhưng lúc nào cũng nhớ nhung Băng Vân.
Nếu thật sự là vậy, hắn cũng không dám nói ra vì sợ làm tổn thương cô. Tổn thương cô thì cũng sẽ làm tổn thương luôn cô con gái của mình.
Càng không dám nói ra, Hồ Hỉ con ả cũng chính là con hắn. Vì muốn gần gũi với con trai mà đem ả về nhà.
Cô nhìn sắc mặt nghiêm trọng hắn mà lo lắng, bàn tay nắm chặt cánh tay hắn khẽ lắc.
- Anh...ổn chứ?
Nghe tiếng gọi của cô, hắn trở về với thực tại, gãi đầu nói.
- Công việc nhiều quá, cứ mãi nghĩ đến nên không tài nào ngủ được! Anh nghĩ bây giờ chúng ta cũng nên... đi ngủ trở lại rồi.
- Ừ! Nhưng em muốn hỏi anh một câu.
Liên Hạ dùng đôi tay nắm lấy hai bàn tay của hắn, nắm chặt, hoài nghi hỏi.
- Anh còn yêu Băng Vân không? Lúc trước, anh cưới yêu là vì chịu trách nhiệm đúng chứ? Em không dám chắc tình cảm của anh với em là thật lòng.
- Liên Hạ, đừng hỏi nhiều nữa! Anh thật sự buồn ngủ rồi. Chỉ là một cơn ác mộng, em đừng phiền như thế có được không?
Đông Thần phát cáu, nhíu chặt mày lại, rút tay mình ra khỏi bàn tay trắng nõn của cô.
Cô sững người, nhìn hắn lướt qua mình. Cô đứng im một lúc rồi hít một hơi thật, nhếch nhẹ cánh môi hồng phấn, đôi mắt đen láy tựa hạt trân châu liếc nhìn hắn đang nằm trên giường quay lưng lại với cô.
- Được, là em phiền! Em hy vọng là anh thật sự buồn ngủ chứ không phải là không trả lời được.
-...
Hắn không đáp, cứ thế nằm bất động trên giường không gây ra một chút động tĩnh nào đáp lại cô.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên im ắng pha lẫn sự gượng gạo. Hai người thì một người ưu tư suy nghĩ, một người hít thở không thông trằn trọc cả đêm.
...
Sáng hôm sau.
Cả nhà ngồi trên bàn ăn, cùng nhau ăn sáng.
Nó liếc nhìn cô và hắn không nhìn mặt nhau, không nói một lời nào từ nãy đến giờ thì có chút lo lắng, không vui.
Ngày chủ nhật, mới sáng mà đã căng thẳng thế rồi!
Hạ Nhiên dùng răng cắn chặt chiếc muỗng sứ nhíu mày nhìn hắn và cô.
Một lúc sau, nó tươi cười ghé mặt sát vào mặt hai người nói.
- Dạo gần đây con học nhiều quá nên hơi căng thẳng! Tối nay, cha mẹ dẫn con đến khu vui chơi LHH nhé? Cả nhà mình cùng đi!
Đông Thần và Liên Hạ đồng thời ngước mắt lên nhìn nó, rồi nhìn nhau.
Nó chớp chớp, dáng vẻ phụng phịu nỉ non hai người. Hai người nhìn nó một hồi thì nhẹ nhàng gật đầu.
- Được!
Hạ Nhiên nghe xong thì an tâm hơn đôi chút, thở phào nhẹ nhỏm rồi tiếp tục ngồi ăn.
Đôi mắt nó bất giác liếc sang Băng Vân và Hồ Hỉ đang ngồi bên phía bàn ăn của cửa sổ mà ngồi ăn. Ánh mắt của ả từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi hắn.
Ôi! Rốt cuộc Hồ Hỉ quái lạ này đã nói câu đó với ả chưa vậy?
Là câu "Phụ nữ làm gì thì làm, nhưng tuyệt đối đừng làm tiểu tam" đó!
Ánh mắt nó đăm chiêu nhìn cậu. Khi ăn cũng không bỏ chiếc mặt nạ ra, chỉ nâng lên chiếc mặt nạ một chút, để hở miệng rồi ăn.
Hồ Hỉ vẫn đang ung dung ngồi ăn, đưa từng thìa cơm chiên trứng vào miệng của mình.
Nó nhìn một lúc thì thoáng giật mình, quay sang nhìn đĩa cơm chiên trứng của mình.
Cmn! Tự nhiên không ăn lại đi nhìn người khác ăn là sao chứ?
Hạ Nhiên luống cuống, từ từ cầm muỗng cơm trứng lên đưa vào miệng mình.
Phải suy nghĩ về kế hoạch, không được mất tập trung!
Nó vén tóc ra sau tai, từ tốn vừa ăn vừa trầm tư suy nghĩ.
Cậu khẽ đưa mắt sang nhìn nó đang ăn hồi lâu. Lần này đến lượt cậu không rời mắt!
...
Ăn cơm xong, nó đi khắp khu vườn nhà mình tìm kiếm một bóng hình ai đó.
A! Thấy rồi, người đó đang tưới nước cho những bông hoa hướng dương đang vươn mình tràn đầy sức sống chào đón ánh nắng vàng nhạt của ngày hôm nay.
Đây là loài hoa mọi người hay so sánh với nó!
Bởi vì Hạ Nhiên nó đây lúc nào cũng tươi tắn, rạng ngời tựa như những đóa hoa hướng dương năng lượng tràn trề, lúc nào cũng vươn mình trong nắng và gió vậy.
Trong mắt mọi người nó là một cô bé rất yêu đời giống như hướng dương rất yêu mặt trời của nó vậy!
Hồn nhiên, trong sáng, có chút nghịch ngợm. Ai gặp rồi cũng yêu!
Và bản thân nó cũng rất thích loài hoa này! Vẻ ngoài rực rõ, hương thơm ngọt ngào. Thật sự, yêu ૮ɦếƭ đi được.
Hạ Nhiên cười mỉm, vỗ nhẹ vào tay người đó rồi "hù" một cái, khiến cho người đó nhảy cẩn lên.
- Tiểu thư sao, làm tôi sợ ૮ɦếƭ đi được!
Thím An xoay người lại, nhìn nó, dùng một tay vỗ nhẹ phần иgự¢.
- Đang ban ngày, không có ma đâu chỉ có Hạ Nhiên hiền lành này thôi!
Nó cười thành tiếng, đôi mắt híp chặt lại chả thấy mặt trời đâu.
Bà cười mỉm, dịu dàng vuốt lấy mái tóc màu hạt dẻ của nó.
- Sao, tìm thím có việc gì không?
- Thím cúi xuống một chút đi ạ, rồi cháu nói cho!
Thím An nghe thế liền cúi xuống, gần mặt nó nhất có thể. Nó liếc nhìn xung quanh một lúc, đảm bảo không có ai rồi mới bắt đầu thủ thỉ vào tai của bà.
Bà nghe xong thì tròn mắt, nụ cười càng ngày càng trở nên ngọt ngào hơn.
- Vâng ạ, tui sẽ cùng tiểu thư chuẩn bị.
Không biết bọn họ đã thì thầm những gì.
Mà khi nhìn bóng lưng nó rời đi, ánh mắt bà tràn ngập những ý cười.
...
- Giờ anh đã hết buồn ngủ chưa?
Liên Hạ bưng một ly cà phê đến trước mặt hắn, đôi mắt đen láy to tròn nhìn hắn. Hắn không nói, đôi mắt vẫn không rời mắt khỏi đống tài liệu.
- Vẫn còn buồn ngủ?
Cô nâng cằm hắn, nhíu chặt mi tâm của mình lại. Hắn có chút bất ngờ về hành động của cô.
Liên Hạ đưa cánh môi mềm mại của mình đặt lên cánh môi bạc mỏng của hắn. Liếm, cắn mạnh môi hắn. Không ngờ kĩ thuật hôn của cô cũng điêu luyện như vậy?
Hôn được một lúc, cô buông môi hắn ra.
- Hay là anh không trả lời được?
- Liên Hạ, anh đang làm việc!
Đông Thần nhìn cô, trầm thấp nói. Cô cười nhạt, nhíu chặt đôi mày nói, tay chỉ vào đống tài liệu.
- Đừng nói với em là anh đang làm việc! Đống giấy tờ này đã được anh phê duyệt hết rồi.
-...
- Căn bản là anh không trả lời được?
Cô nhướng chặt mày, đôi mắt đen láy ánh lên tia đau lòng.
- Được rồi, cứ cho là anh buồn ngủ tiếp đi!
Liên Hạ bước ra khỏi phòng. Đôi mi cong dường như thấp thoáng một vài giọt lệ. Trái tim như hàng ngàn con kiến gặm nhắm. Đau đớn, ngứa ngáy, tê liệt, khó chịu!
Cô thà tin hắn buồn ngủ, chứ cũng không muốn hắn trả lời không được!
Liên bước đi theo dọc hành lang, không để đang có một bóng dáng thập thò ở cầu thang gần phòng sách này của hắn.
Hắn ngồi trong phòng sách trầm tư, thì một cánh tay mềm mại lả lướt trên bờ иgự¢ rắn chắc của hắn.
- Suy nghĩ lâu như vậy mà vẫn không trả lời được câu hỏi của chị ấy sao? Rốt cuộc là câu hỏi gì vậy?
Là giọng nói của Băng Vân!
Đông Thần hốt hoảng quay người lại nhìn ả, ả đang mỉm cười nhìn hắn. ánh mắt nâu trà mê người đang thu hút hắn.
Hắn khẽ chớp mắt, một lúc sau quay trở về dáng vẻ lạnh lùng ban đầu lúc ả chưa vào phòng.
- Không liên quan đến cô!
Băng Vân nhìn hắn như thế người thì bật cười thành tiếng, thoáng chốc đã leo lên ngồi trên đùi hắn, nâng cằm hắn lên yêu kiều hỏi.
- Suy nghĩ lâu như thế chắc chắn là câu hỏi về tình yêu nhỉ?
-...
- Em cũng muốn hỏi anh, rốt cuộc còn yêu em không?
Hắn trợn tròn mắt nhìn ả, người hắn bị ả lướt lên lướt xuống mà bắt đầu nóng rực cả lên.
Ả cười ma mị, đôi môi đỏ mọng đưa gần đến tai hắn, thì thầm bằng giọng nói ngọt tựa đường mật.
- Muốn em rồi đúng chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc