Chú Có Thiếu Vợ Không? - Chương 09

Tác giả: Nhi_Jenny2000

- Cha mau mở cửa ra, không ngờ cha lại là người vũ phu như thế! Tân hôn mà dám đánh mẹ con sao! Cha không ra, con liền đập nát nhà cha đấy!
Hai người trong phòng hoảng hốt nhìn nhau. Cô vội đẩy hắn ra, mặc quần áo vào và chạy đi mở cửa.
Vừa mở cửa đã thấy nó khóc nấc lên, hùng hùng hổ hổ đòi gặp hắn.
- Tân lang đâu? Trốn đâu mất rồi? Mau ra đây gặp tôi, dám bắt nạt mẹ tôi sao?
Liên Hạ lấy tay lau đi những giọt nước mắt ấm áp trên má nó, giọng dịu dàng bảo.
- Cha không đánh mẹ đâu! Con đừng lo!
- Chứ sao mẹ lại rêи ɾỉ, la lớn thế chứ?
Ánh mắt nó đỏ lên vì khóc. Nó ủy khuất, phồng cái má đỏ ửng lên. Cô nghe nó hỏi thế, thì hai má phớt hồng.
Trời ạ, làm sao giải thích đây?
- Là mẹ con vào phòng tắm bị té! Không có gì đâu.
Đông Thần mặc một chiếc áo thun đi ra. Dùng đôi mắt dịu dàng hiền từ của một người cha nhìn nó. Hắn cúi người xuống, xoa xoa chiếc đầu nhỏ của nó.
- Cha nào dám bắt nạt mẹ con!
Nó dùng mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt, đôi mắt trong veo nhìn hắn tra hỏi.
- Chắc không? Lỡ hồi nãy cha đánh mẹ mà không dám thì sao?
- Cha thề đấy, cha không hề đánh mẹ.
Hắn thở dài, hôn nhẹ lên trán của nó. Đôi tay ấm áp chỉnh chỉnh mái tóc của nó.
Hạ Nhiên có chút bình tĩnh trở lại.
Cô sợ hãi nhìn nó. Hồi nãy nó khóc dữ quá, thật sự doạ cô hú vía một phen đi mà.
- Con khóc thế này, làm mẹ sợ ૮ɦếƭ mất!
Nó cúi gằm mặt xuống, đôi má ửng ửng hồng, đôi mắt màu hổ phách liếc ngang liếc dọc. Ánh mắt ánh lên tia sợ hãi.
- Con sợ mẹ gả nhầm người! Hôm qua con có mơ một giấc mơ, cha bỏ mẹ. Con thật sự rất sợ!
Liên Hạ và Đông Thần thoáng sững sờ.
Nếu đó là cô mơ, thì cô cũng thật sự rất sợ. Cô sợ mất hắn, sợ Hạ Nhiên mất cha lần nữa.
Nếu đó là hắn mơ, thì hắn sẽ thấy rất bình thường. Vì ngay từ đầu, hắn cưới cô chỉ vì có thể mang được Hạ Nhiên về.
Hạ Nhiên cần có cha, nhưng thiếu mẹ thì cũng không được. Giống như hiện giờ, chỉ cần nghĩ mẹ nó đang bị bắt nạt đã trở nên bình tĩnh.
Thật không dám nghĩ đến, nếu bắt nó rời xa cô thì sẽ thế nào.
Hắn thật sự rất sợ nó tổn thương.
Đông Thần ôm nó lên tay, khẽ vuốt tóc nó. Đôi mắt chuyển sang nhìn cô và nói.
- Để anh đưa nó lên lầu!
Cô gật đầu, trong tâm cũng có chút lo sợ.
Tay cô đặt lên иgự¢, nắm chặt.
Hắn vừa đi lên lầu, vừa nhìn nó một cách trầm tư. Hồi lâu, hắn chậm rãi dè đặt cất tiếng.
- Nếu phải lựa chọn giữa cha và mẹ, con sẽ chọn ai?
Nó bĩu môi, đôi mắt trong veo vẫn còn ngấn nước.
- Con chọn cả hai, con muốn hai ngươi ở cạnh nhau! Tuyệt đối không ai rời xa ai cả. Cha mau hứa sẽ không làm tổn thương mẹ đi!
Đông Thần có chút bối rối, cánh môi bạc mỏng khẽ run lên.
Hắn không hề yêu cô, cưới cô chỉ vì nó. Chuyện tổn thương hay không hắn không dám chắc.
- Chuyện này...
- Hứa nhanh lên! Cha là không dám hứa?
Nó thúc giục, giọng đầy chất vấn, Hắn thở dài, giọng điệu có chút không tự nhiên.
- Được rồi, cha hứa!
...
6 năm sau...
Đông Thần 34 tuổi, Liên Hạ 32 tuổi.
Hạ Nhiên 12 tuổi.
Sự đáng yêu của nó vẫn như ngày nào.
Gương mặt ngày càng xinh đẹp, thanh tú.
Vẻ đẹp của nó như tên của nó vậy.
Tươi tắn, tràn đầy sức sống, rực rỡ như ánh dương mùa hạ.
Hồn nhiên, thuần khiết đại dương bao la.
Sau này chắc chắn là mỹ nữ vạn người mê, vạn người bị hấp dẫn.
Đông Thần và Liên Hạ luôn khiến người khác ghen tị bới tình yêu ngọt ngào của họ.
Hắn học cách yêu cô, cố gắng không làm tổn thương cô.
Cô học cách vun vén tình cảm dành cho gia đình, xây dựng một mái ấm hạnh phúc vững chắc.
Hiện tại, nó rất hài lòng với cuộc sống này.
Nó rất vui khi hắn không thất hứa và không làm nó thất vọng.
Bây giờ là vậy, hy vọng sau này...vẫn không thay đổi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc