- Liên Hạ, chúng ta kết hôn đi!
Gương mặt cô lộ rõ vẻ sững sờ, gò má có chút ửng đỏ.
Cmn! Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mặc dù làm việc bên cạnh hắn, ở lâu cũng đã có sự rung động. Nhưng cô chưa từng nghĩ đến một ngày hắn sẽ nói câu này với cô. Phận cóc ghẹ sao dám mơ mộng trèo lên được người thiên nga?
Không thể nào được! Hắn tuyệt đối sẽ không yêu cô đâu! Chắc là do cô mơ rồi.
Liên Hạ nhéo mạnh đùi mình. Ôi! Đau.
Hóa ra lại không phải mơ?
Đông Thần đôi mắt nhìn hành động của cô từ nãy đến giờ. Tay hắn đan chặt vào nhau, nở một nụ cười nhạt, giọng nói trầm ổn lại cất lên lần nữa.
- Em là không mơ! Lời Boss đây nói em không muốn tin cũng phải tin!
Tin rồi! Cô tin từ cái nhéo của mình rồi!
Thật sự là không mơ!
Kết hôn đi?
Cô nghĩ mình bây giờ thật giống một số truyện ngôn tình cô đã đọc!
Cánh môi cô khẽ nở một nụ cười gượng gạo, giọng nói có lúng túng, ánh mắt trong veo e dè nhìn hắn mà thăm dò.
- Có phải anh định giống như những truyện ngôn tình tôi đã đọc là cưới tôi để làm người thay thế. Rồi cái gì mà đóng giả người yêu, vợ này nọ? Hay là hợp đồng hôn nhau? Hoặc là anh bị giới tính thứ ba nên muốn cưới tôi để che giấu? À cái này nhìn anh phong độ thế này thì chắc không thể đâu nhỉ?
Cứ thế cô cứ đưa ra những tình tiết trong ngôn tình ra mà nói. Hắn nhìn cô nói, trên đầu nổi lên ba vạch đen.
- Hạ Hạ, em bị lậm ngôn quá rồi đấy!
-...
Nghe hắn nói như thế, cô lập tức ngậm chặt cái miệng lắm lời của mình.
- Em ngồi xuống đi!
Liên Hạ ngồi xuống, cầm trên tay ly rượu vang trên bàn tu hết một hơi. Cô có một tật, đó chính là mỗi lần căng thẳng chỉ cần trên bàn có một loại nước uống được cô liền uống sạch.
- Thế...
- Liên Hạ? Em không thắc mắc vì sao hôm qua tôi lại nói chuyện với đồng nghiệp cũ của em sao?
Cô nghe đến đấy, đôi mắt đen láy nhìn hắn khẽ dao động. Đúng rồi nhỉ? Sao hắn lại quen cô đồng nghiệp cũ 6 năm trước của cô được nhỉ? Tối qua vì lo cho Nhiên Nhiên mà không tài nào để ý được đến chuyện này.
- Tôi là muốn điều tra em!
- Điều tra?
Liên Hạ chau mày, tay cầm chai rượu rót vào ly rượu mà uống thêm một ly.
- Tôi phát hiện em vào 6 năm trước đã bị một người đàn ông cưỡиɠ ɧϊếp!
" Choang " ly rượu trên tay cô rớt xuống, vỡ thành từng mảnh.
Xảy ra chuyện ấy vào 6 năm trước đã để lại một cái bóng tâm lí trong cô.
Cô nghĩ rằng đã vùi sâu được vết nhơ này để không ai trong hiện tại có thể biết được. Nhưng không ngờ lại bị hắn đào ra... Nhắc đến chuyện này, cô liền cảm thấy thân thể này của mình thật dơ bẩn.
Đôi ngươi đen láy của cô nhìn hắn có chút lúng túng.
- Xin lỗi! Tôi...
- Không sao!
Nói rồi, hắn lấy một chiếc ly của hắn cho cô, giọng nói trầm ấm khẽ cất lên.
- 6 năm trước, người ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ em chính là tôi! Hạ Nhiên con em cũng chính là con tôi.
Liên Hạ vừa đưa tay định đón lấy chiếc ly từ tay hắn và cảm ơn, nghe hắn nói câu này chợt khựng lại.
Đông Thần đưa đôi tay ấm áp của mình nắm chặt lấy tay cô, nở một nụ cười dịu dàng và đẹp đến hút hồn.
- Liên Hạ, tôi cưới em là muốn chịu trách nhiệm. Hạ Nhiên từng nói với tôi có thai là phải chịu trách nhiệm, bây giờ em có luôn cả con tôi rồi không lý nào tôi lại không cưới?
...
30 phút sau, hắn bế cô đã say khướt lên xe mình.
Tửu lượng cô thật sự rất kém, thế mà lại liên tục uống rượu chỉ vì cái tật là căng thẳng.
Vừa lên xe, điện thoại trong túi áo cô chợt reo lên. Hắn nhẹ nhàng lấy ra.
Là Hạ Nhiên.
- Alo! Nhiên Nhiên! Là chú, Đông Thần.
- Ơ sao lại là chú?
Giong nói của nó trong vắt cất lên, đôi mày nhỏ của nó khẽ chau lại.
- Mẹ cháu say rồi! Chú nghe giúp mẹ cháu!
Nghe hắn trả lời, nó nhướng mày, giọng điệu trêu chọc.
- Chú hư quá nha, dám chuốc say mẹ cháu? Có làm gì mẹ cháu không đấy?
Hắn nghe nó nói thế thì phì cười đáp.
- Không đâu. Chưa có sự cho phép của cháu, chú không dám làm gì cả!
- Sao chú ngốc thế? Thịt dâng tận miệng chú còn không ăn, còn phải xin phép cháu? Bây giờ cháu cho phép chú động vào mẹ cháu! Chú hôn mẹ cháu thật nhiều vào nhé, cháu nghe nói con trai và con gái hôn sẽ có thai đấy ạ! Chú hôn càng nhiều, cháu có em càng nhiều hehe.