- Mặc kệ chú có thích mẹ cháu hay không. Chốt là một câu: Chú thích thì cưới, không thích thì cũng phải CƯỚI. Nếu không cháu tìm đến nhà chú, lấy súng đồ chơi bắn chú đấy nhé!
Nói rồi liền tắt máy. Hắn nhìn chiếc điện thoại liền rơi vào trầm tư.
Sợ quá! Hẳn là súng đồ chơi cơ đấy?
Đông Thần khẽ bật cười. Không ngờ cô có thể sinh ra được một tiểu nữ đáng yêu như thế. Thú vị lắm!
...
Tại nhà cô...
Hạ Nhiên xoá lịch sử vừa gọi, cẩn thận đặt chiếc điện thoại về chỗ cũ, ngồi lên giường chơi với gấu bông như không có chuyện gì.
Liên Hạ từ phòng tắm đi ra thì thấy nó đang đùa nghịch với gấu bông. Nào là ôm ôm, hôn hôn. Ôi! Mỗi cử chỉ của con bé đều rất đỗi hồn nhiên, ngây thơ và đáng yêu phải biết.
Cô chạy lại ôm con bé thật chặt, khẽ xoa đầu con bé.
- Chỉ biết ôm gấu bông không biết ôm mẹ gì cả!
Nó chớp chớp mắt, cười toe, cái môi nhỏ chu lên khẽ thơm vào má cô một cái "chụt".
- Con hôn đền bù rồi đấy! Đừng dỗi nhé.
Liên Hạ gật đầu, ôm con bé vào lòng, tay với lấy điện thoại mở danh bạ để gọi cho mẹ cô mà hỏi thăm.
Vừa vào đã thấy một cái biệt danh cực mới đập vào mắt cô.
"Boss Chồng Tương Lai"? Ể? Ai đặt thế này?
Có khi nào con cô nó nghịch không?
Cô khẽ quay sang nhìn nó. Nó liền trưng vẻ mặt kiểu "Gì? Ai biết đâu" một cách ngây thơ vô số tội khi nó chính là thủ phạm.
Liên Hạ nhìn vẻ mặt nó thì nghĩ có lẽ không phải đâu. Chắc đồng nghiệp nào đó muốn đùa cô thôi!
Mà đùa kiểu này cũng kì! Boss mà thấy thì aaaaa... sẽ nghĩ cô muốn chồng đến nỗi nhận vơ boss làm chồng mất...
...
Hôm nay, cô cũng đưa Hạ Nhiên đến tập đoàn cùng cô.
- Hạ Hạ, đi pha tôi một cốc cà phê, bỏ ít đường.
Liên Hạ gật gật đầu liền chạy ra khỏi phòng đi pha cà phê cho hắn.
Hắn vẫn say sưa làm việc cho đến khi có một con nhóc bò lên người hắn.
Là nó, Hạ Nhiên. Vừa nãy còn đang ngồi ngoan ngoãn ở sô pha, giờ lại bò lên người hắn một cách nhanh chóng.
Đông Thần dùng một tay bế nó, một tay còn lại vẫn đang trên bàn phím máy tính.
- Chuyện hôm qua, Nhiên Nhiên nói! Chú đã suy nghĩ kĩ chưa?
Đôi mắt long lanh nhìn hắn, hắn nhìn lại nó.
Không hiểu sao, khi nhìn gần như vậy thì thấy nó có chút giống hắn hồi nhỏ? Hay là hắn hoa mắt nhỉ?
Hắn vừa ngắm nghía nó, vừa đáp lại câu hỏi của nó.
- Cháu còn nhỏ! Không thể hiểu chuyện người lớn đâu! Có yêu mới cưới được...
Hạ Nhiên nghe thế thì có chút không hài lòng. Nó bây giờ như chú nhím con xù lông, cặp má hồng hồng khẽ phồng lên.
- Cháu hiểu chuyện người lớn nhé! Ừ, có yêu mới cưới được! Nhưng có bầu là phải chịu trách nhiệm, nên chú làm mẹ cháu có mang đi rồi chịu trách nhiệm cho mẹ cháu là chả phải cưới được rồi sao?
-...
Thôi được rồi, nó đúng là hiểu chuyện người lớn thật!