Chu Chu Hữu Đường - Chương 22

Tác giả: Trà Trà Hảo Manh

Buổi sáng Chu Hạ tỉnh lại, phát hiện bên cạnh có người.
Cô tưởng mình dậy sớm, nhưng khi nhìn thời gian, đã mười giờ rồi.
"Hôm nay anh không đi làm à?"
Đường Tốn buông sách xuống, tháo kính mắt, "Không, ở cùng em."
"Tốt như vậy?" Chu Hạ vượt qua anh cầm quyển «Vài chuyện hàng ngày của tổng giám đốc và cô hầu gái xinh đẹp», "Quyển sách này anh đọc rất lâu rồi."
"Quá nhiều vấn đề, anh cần phải từ từ tiêu hóa."
"Loại vấn đề này không thể kiểm chứng." Chu Hạ bất lực tiếp tục đề tài, "Hôm nay anh nghỉ, cứ vậy định ở nhà với em?"
"Muốn dẫn em ra ngoài, gặp bạn bè."
"Hôm nay gặp ai?"
Đường Tốn nhìn cô, hôm qua tâm trạng còn sa sút, hôm nay đã khôi phục bình thường, nghĩ thoáng như vậy, cũng tốt. Anh không chỉ một lần thầm may mắn vì cá tính này của Chu Hạ, nếu không anh căn bản không thể gặp được cô của hiện tại.
"Gặp Tiêu Thần Thần và Hà Niên."
*
Lúc Đường Tốn dẫn Chu Hạ vào quán trà, hai người Tiêu Thần Thần đã tới.
Tiêu Thần Thần không biết nói cái gì, cười đến tít cả mắt, ánh nắng chiếu xuống, vẫn xinh đẹp như năm đó, thậm chí còn đẹp hơn.
Chu Hạ đứng sau tấm bình phong, hỏi Đường Tốn: "Người bên cạnh Tiêu Thần Thần là Hà Niên phải không?"
Đường Tốn nắm tay cô đi vào trong, "Ừm."
Vừa mới bước vào, Tiêu Thần Thần liền đứng lên, "Chu Hạ! Đã lâu không gặp!"
Cô ấy cười rất đẹp lại thoải mái, Chu Hạ bị cô ấy lây nhiễm, hai người giống như quay lại ngày mưa năm nào, "Đã lâu không gặp."
Đường Tốn để Chu Hạ ngồi bên cạnh Tiêu Thần Thần, hỏi Hà Niên: "Gọi đồ chưa?"
"Rồi, không cay."
Lúc này Chu Hạ mới nhìn về phía Hà Niên --- Hà Niên là một lão hồ ly. Đây là suy nghĩ đầu tiên của cô.
Mới nhìn được hai giây, Tiêu Thần Thần đột nhiên chặn tầm mắt của Chu Hạ: "Gần đây cậu thế nào?"
"Ừm? Rất tốt."
Tiêu Thần Thần cắn ống hút, "Lần trước chỉ gặp một mình cậu đi siêu thị, lần này bên cạnh đã có thêm người. Xem đi, tôi nói rồi, những gì nên tới vĩnh viễn không sợ muộn.
"Lần trước tôi cũng đã trả lời, mượn lời may mắn của cậu." Chu Hạ cười cười, "Cậu xem, tôi mượn rồi."
"Ha ha," Tiêu Thần Thần vỗ đùi một cái, "Hai chúng ta rất hợp, cậu là cung nào?"
"Cung Ma Kết."
Tiêu Thần Thần cười ha ha, "Trùng hợp trùng hợp, tôi cung Kim Ngưu, hoàn toàn hợp nha!"
Chưa nói xong, Đường Tốn đã Ϧóþ Ϧóþ mu bàn tay Chu Hạ, "Anh ra ngoài với Hà Niên, chút nữa quay lại."
"Vâng, được."
Đường Tốn và Hà Niên vừa đi, Tiêu Thần Thần liền phỉ nhổ: "Hai người đàn ông còn phải đi cùng nhau, thật là bái phục."
Chu Hạ cười cười không nói chuyện.
Tiêu Thần Thần uống một ngụm nước trái cây lớn, nghĩ tới mục đích đến lần này, hỏi: "Cậu có biết trước đây tôi và Đường Tốn từng qua lại không?"
Chu Hạ gật đầu: "Biết, Đường Tốn nói qua."
Tiêu Thần Thần vội vàng giải thích, nói: "Vậy cậu hẳn biết mối quan hệ đó là giả. Tôi mới không thèm cùng tên muội tao kia qua lại."
Câu nói phía sau tuy nhỏ lại nhưng Chu Hạ vẫn nghe được, cô cười nói, "Tôi cũng biết."
"Vậy thì tốt rồi." Tiêu Thần Thần phục hồi tư thế ngồi thoải mái, nhỏ giọng thì thầm: "Kiểu đàn ông vụng trộm chụp ảnh chung ai mà thèm thích chứ."
"Cái gì? Cái gì chụp ảnh chung?"
Tiêu Thần Thần tỏ vẻ ngạc nhiên, "Cậu không biết sao? Trong ví tiền của Đường Tốn..."
"Hai người đang nói chuyện gì?"
Đường Tốn đột nhiên tiến tới, Tiêu Thần Thần ngậm miệng lại không dám nói tiếp.
Chu Hạ khó hiếu, nhưng phía sau Đường Tốn còn có nhân viên phục vụ, cô cũng không tiện truy hỏi tới cùng.
Tiêu Thần Thần thở phào, may mà Chu Hạ không tiếp tục hỏi, nếu không với kỹ năng diễn suất sứt sẹo của mình, sớm muộn cũng bị vạch trần.
Khoảng thời gian trước đây Đường Tốn đã sớm nhờ cô tới trước mặt Chu Hạ tiết lộ chuyện này. Lúc đó cô hỏi Đường Tốn: "Vì sao không trực tiếp nói cho cô ấy cậu đã sớm thích cô ấy rồi? Sao còn phải quạnh co lòng vòng?"
Đường Tốn chỉ nói: "Cậu không hiểu."
"Lắm lời, muội tao đúng là muội tao, giả vờ thần bí cái gì?"
Tiêu Thần Thần nói Đường Tốn là muội tao cũng không phải nói bậy.
Cô có thể biết được chuyện Đường Tốn thích Chu Hạ, là bởi vì không cẩn thận nhìn thấy ví tiền của anh. Bằng không dựa vào tính cách của Đường Tốn, đến bây giờ cô vẫn chưa hề hay biết.
Cho nên khi gặp Chu Hạ ở siêu thị liền nói chuyện này với Đường Tốn. Cô cho rằng Đường Tốn sẽ thay đổi cái tính muội tao để chạy theo tình yêu, kết quả cậu ta lại giả vờ lơ đãng tiến vào quán cà phê, cố ý tạo cuộc gặp gỡ trùng hợp.
Đối với việc này, Tiêu Thần Thần chỉ có thể ôm quyền: "Thâm, thật sự thâm."
Đường Tốn cười lạnh: "Học chồng cậu thôi."
Tiêu Thần Thần: "..."
Đường Tốn đang tắm.
Chu Hạ đăng nhập hòm thư, lần nữa nhận được thư trả lời từ Tật Phong.
Tật Phong nói: Bạn phải nhìn về phía trước, mới có thể sống vui vẻ.
Chu Hạ hơi gập máy tính lại, rất là nghi hoặc, vì sao cô luôn có ảo giác Tật Phong ở trong cuộc sống của mình, giống như tên của anh ta, xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Căn cứ theo phép lịch sự, Chu Hạ vẫn trả lời thư.
"Cảm ơn."
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy róc rách, nghi ngờ trong lòng Chu Hạ ngày càng tăng, dần dần áp đảo tiếng nước chảy.
So với Tật Phong, cô càng hiếu kì câu nói chưa xong của Tiêu Thần Thần hôm nay.
Đợi Đường Tốn ra, cô giằng co hồi lâu rồi hỏi: "Trước kia anh thật sự không biết em sao?"
Chu Hạ không biết thế nào mà cô và Đường Tốn lại lăn trên giường.
Lúc vật cứng rắn đâm vào nơi bí ẩn, mọi ký ức đều quên sạch, trong đầu chỉ còn sâu một chút... mạnh một chút... nhanh lên chút nữa...
"Đường Tốn... Đường Tốn..." Cô đong đưa cái ௱ôЛƓ, khát vọng muốn Đường Tốn dùng nhiều sức hơn nữa.
Nơi bí ẩn ướƭ áƭ bị lấp đầy khiến toàn thân Chu Hạ tê dại, giống như có hàng trăm hàng vạn con kiến đang bò qua bò lại trong cơ thể mình, cô đẩy eo xuống thấp hơn khiến vật đàn ông lại sâu thêm một đoạn.
Tiếng nước róc rách không ngừng chảy ra từ nơi ẩm ướt, quẩn quanh trong không khí, vô cùng phóng túng.
Cái ௱ôЛƓ Chu Hạ vừa cong vừa tròn, Đường Tốn dùng sức di chuyển, ma xui quỷ khiến thế nào lại đánh một cái lên.
"Ôi! Anh... sao anh lại đánh em?"
"Đáng yêu."
Vật đàn ông còn đang ra vào trong động hoa, so với trước đây năm cạn một sâu, bây giờ lại tùy ý không theo quy luật. Chu Hạ muốn cười, lại muốn gọi, dứt khoát chôn đầu trong gối, âm thanh buồn buồn, "Đáng yêu anh đánh nhiều thêm một chút?"
Cô đang nói cái gì... Chu Hạ đỏ mặt, cho rằng Đường Tốn không nghe thấy nhưng lỗ tai của người này không nghe thấy cũng khó.
Đường Tốn bị cô chọc cười, vật đàn ông đè vào phần thịt nhạy cảm nhất đang nhô ra bên trong Chu Hạ, hai túi ngọc trĩu nặng, mật hoa ẩm ướt dính lên bộ lông dày rậm, cơ bụng lộ ra càng ngày càng rõ ràng.
Anh bất động nửa ngày, Chu Hạ vừa ngứa vừa khó chịu, cô tức giận quay đầu, "Di chuyển... anh cười cái gì! Chuyển động...!"
Nói xong Chu Hạ cũng bật cười. Bởi vì lần đâu tiên cô nhìn thấy Đường Tốn cười đến vui vẻ như vậy.
Ai ngờ Chu Hạ vừa cười một tiếng, Đường Tốn liền thừa cơ đâm vào, đâm nát tiếng cười của cô, "Đừng đừng đừng... chậm một chút! Chậm một chút!"
"Chậm chút cái gì?"
Đường Tốn đè lên cô, một tay kéo hai đỉnh đồi nhô cao, vừa dày vò vừa xoa nắn khiến chúng sưng đỏ đến tội nghiệp.
Chu Hạ cảm giác trước иgự¢ nóng bỏng, nơi bí ẩn cũng bị làm đến căng đau, cô quay đầu không còn sức để cười, chỉ có thể cầu xin tha thứ, "Chậm một chút... anh nhẹ..."
"Vậy anh đâm..."
Lúc Chu Hạ sắp đạt cao trào, cô đã bị tra tấn đến không thở nổi, nghiến răng nghiến lợi hổn hển nói: "Anh... anh... có phải anh đọc qua rồi?"
Đường Tốn đen mặt đưa đẩy thắt lưng: "Sao này ít đọc truyện tổng giám đốc bá đạo đi."
"Em thấy anh chính là ghen tức... á!"
Đường Tốn tăng tốc động tác, nhanh đến mức phía dưới Chu Hạ sắp không chịu nổi, cô lập tức đổi giọng: "Anh lợi hại, anh lợi hại nhất."
Vật đàn ông tiến vào chỗ sâu nhất liền không chuyển động ra vào nữa mà nhẹ nhàng va chạm từng cái một, mềm mại cùng cùng rắn dán vào nhau, sau vô số lần ᴆụng chạm, Chu Hạ cuối cùng cũng lên đỉnh thiên đường.
Mà Đường Tốn vẫn chưa ngừng lại. Bụng dưới Chu Hạ co thắt run rẩy tiết ra mật hoa, cả người mệt mỏi, hết lần này đến lần khác bên trong động hoa không ngừng ngọ nguậy ʍúŧ lấy thanh cứng rắn nóng bỏng đang sưng to.
Đây là lần hoan án mệt nhất Chu Hạ từng trải qua.
Cô cũng không dám tiếp tục ở trên giường khiêu kích Đường Tốn.
Nửa đêm Chu Hạ tỉnh lại.
Đường Tốn nghủ bên cạnh rất say, cánh tay để trên người cô, vừa mạnh mẽ vừa có lực khiến cô sắp không thở nổi.
Làm bộ lơ đãng xoay người một cái, Chu Hạ vừa nằm nghiêng, cánh tay liền di chuyển từ иgự¢ xuống eo. Cô nhẹ nhàng đặt cánh tay xuống, rón rén rời giường.
"Đi đâu em?" Mơ màng nói mê.
"...Uống nước." Chu Hạ nhỏ giọng nói.
"Ừm."
Quay đầu thấy anh ngủ tiếp, Chu Hạ bước nhanh ra ngoài, chạy vào phòng thay đồ.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, ánh đèn ngoài hành lang hắt vào, tiếng đóng cửa vang lên, Đường Tốn mở mắt.
Anh nào có ngủ được.
Chỉ cần nghĩ tới Chu Hạ sẽ biết anh thích cô bao lâu, tim của anh muốn đập chậm lại cũng không được.
...
Chu Hạ tìm một chút đã thấy ví tiền của Đường Tốn. Nó đặt ở nơi khá thấp, vừa nhìn đã thấy.
Chu Hạ ngồi xổm xuống, lúc mở ví ra, tâm trạng cô kích động như trúng thưởng.
Bên trong có ảnh chụp.
Mũi Chu Hạ đột nhiên hơi cay. Cô rất ít khóc, trừ khi quá tủi thân, trừ khi quá cảm động.
Bức ảnh là bức cô chụp chung với Đường Tốn ---- ngày kỷ niệm trường hoàng tử và phù thủy --- nhưng là bức ảnh ghép, chỉ có hai người.
"Em xấu quá..." Chu Hạ bĩu môi, "Anh lại rất đẹp trai..."
Ảnh ghép rất chuẩn.
Chu Hạ nhớ lại ngày kỷ niệm trường năm đó, nếu như không phải Đường Tốn chủ động tới tìm cô mượn mũ, có lẽ đến tân bây giờ cô sẽ không chú ý tới Đường Tốn.
Cho nên ở thời điểm đó, Đường Tốn đã để ý đến cô rồi sao?
Nước mắt từ hốc mắt chảy ra, cô sờ nhẹ bức ảnh, hai người ở cùng một chỗ cực kỳ buồn cười, lại cực kỳ hòa hợp.
Thì ra không phải mình cô yêu thầm. Anh vẫn luôn thế.
Quay đi quay lại tám năm có thừa, vẫn may bọn họ không bỏ lỡ nhau. Chu Hạ đặt bức ảnh ở trước иgự¢, nước mắt thi nhau rơi xuống thành từng chuỗi.
Đường Tốn tựa ở cửa phòng thay quần áo nhìn bờ vai run run của Chu Hạ, anh sờ mũi một cái, vui vẻ cười lộ tám cái răng.
Phù thủy đừng sợ, hoàng tử nhất định sẽ ở cùng em.
Dù sao chuyện xưa đều là do hoàng tử bắt đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc