Chu Chu Hữu Đường - Chương 21

Tác giả: Trà Trà Hảo Manh

Đêm nay Chu Hạ cực kỳ chủ động.
Đường Tốn nằm ngửa trên giường, đôi tay vuốt ve cái đầu hơi rối đang làm loạn trên иgự¢ anh, rất dễ chịu.
Hạt đậu nho nhỏ bị Chu Hạ vừa gặm vừa cắn, cô không có kinh nghiệm, mười lần thì đến tám lần cắn hơi mạnh, Đường Tốn nhẫn nhịn đến mức cơ bắp ¢ươиg ¢ứиg, bộ phận đàn ông dựng đứng thẳng tắp chống lên bụng Chu Hạ, quy đầu đánh loạn một vòng tiết ra một ít dịch ở bên trên, vừa lạnh lẽo lại vừa kích tình.
Khu vườn bí ẩn đã ướt đẫm, mật hoa theo đôi chân đang mở của Chu Hạ chảy xuống, hai bên cánh hoa không ngừng mấp máy, đẩy chất lỏng tràn ra bên ngoài dính vào chăn bông bên dưới.
Bên trong trống rỗng kêu gào, Chu Hạ trượt xuống ngồi lên, trước tiên vuốt ve thanh nóng bỏng một hồi, sau đó mới ngồi xuống nhẹ nhàng đẩy quy đầu vào sâu trong nơi bí ẩn ướƭ áƭ của mình...
Vật đàn ông từng chút từng chút bị đường hoa đỏ ửng nuốt lấy, nơi đó vừa ấm vừa mềm, từng nếp nhăn bên trong co dãn như có hàng vạn cái miệng đang không ngừng liếm hút.
Đường Tốn dừng động tác đâm vào, còn thừa một nửa ở bên ngoài, hai túi ngọc buông thõng bị lông mu che lại, như bàn đá ẩn trong vườn cỏ rậm rạp.
Động hoa bị quái vật khổng lồ lấp đầy, Chu Hạ bị kích thích không thể ngồi thẳng, cô bắt đầu chuyển động, màu đỏ thẫm của hoa động bên trong lấp ló ẩn hiện, mật hoa bám phía trên giúp cô di chuyển lên xuống càng thêm thuận lợi.
Đường Tốn nằm dưới thỏa mãn thở hắt ra, một tay anh đỡ eo Chu Hạ giúp cô di chuyển, một tay kia không hề nhàn rỗi liên tục nhào nặn hai bầu иgự¢ nhô cao.
Hồng mai điểm trên nền tuyết trắng muốt, Đường Tốn tùy tiện nghịch chơi, lúc kéo lúc miết khiết nụ hoa bị giày vò không còn hình dạng.
"A em mỏi quá... Dễ chịu không anh?"
Mồ hôi thuận theo cần cổ thon dài trượt xuống đỉnh иgự¢ Chu Hạ, hai cái bánh bao bị mồ môi thấm ướt lấp lánh ánh nước, hai bên bắp đùi của cô rất đau, lúc nhấc ௱ôЛƓ đột nhiên mất sức ngồi mạnh xuống, khiến thanh nóng bỏng đâm sâu vào bên trong.
Cả hai người bị nhấn chìm!
Đường Tốn chỉ còn cảm giác được phần quy đầu đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào nơi nào đó, mắt tối sầm, cả thế giới yên tĩnh lại, một cảm giác chèn ép từ phía dưới ập thẳng lên não, vật nam tính bị kẹp chặt vừa đau vừa sướng.
Còn Chu Hạ, vì lần ngồi xuống đột ngột này mà bị đưa lên đỉnh thiên đường.
Cô ngã ngồi lên иgự¢ Đường Tốn, bụng dưới run rẩy co rút, bên trong thịt hoa bị giày vò va chạm nhũn như bùn. Đường Tốn mặc dù chưa bắn, nhưng bị kẹp chặt như vậy muốn nhịn cũng khó.
Chân anh đẩy một cái, trong nháy mắt Chu Hạ ngã nhào xuống giường, bộ phận đàn ông xoay một vòng dạo chơi trong huyệt hoa khiến quy đầu càng to lớn hơn!
"Ừm a... đừng... Đừng di chuyển... Muốn..." Chu Hạ hét lên.
Đường Tốn cắn răng rút vật nóng bỏng ra, mật hoa theo đó cũng tràn ra ngoài, nơi bị ẩn lúc này bị đâm lộ ra một miệng nhỏ bằng ngón tay em bé chưa thể khép lại, khi cửa động đang khép vào Đường Tốn lại đột ngột đâm tới.
"Á..."
Chu Hạ bị đâm bất ngờ cong người, hơi thở vừa mới ổn định lại dồn dập, từng cơn sóng này đến cơn sóng khác ập tới, cô uốn éo cái ௱ôЛƓ, "Đường Tốn, chậm thôi anh... chậm một chút..."
"Bảo bối nhịn một chút."
Dụ dỗ xong, tốc độ chuyển động của Đường Tốn càng nhanh hơn, trên lưng như gắn mô tơ khiến tần suất ra vào vừa nhanh vừa mạnh, chất lỏng từ nơi kết hợp giữa hai người tràn ra bắn tung tóe, Chu Hạ bị làm không thể kìm nén tiếng ՐêՈ Րỉ vỡ vụn.
Đến tận khi Chu Hạ kêu đến khàn giọng, Đường Tốn mới vừa lòng giảm nhẹ sức lực, quy đầu thả lỏng, тιин ∂ị¢н tích trữ bắn thẳng vào trong țử çɥñğ...
Ban đêm tốn quá nhiều sức, Chu Hạ rất nhanh chìm vào giấc ngủ, nhưng lại không thể ngủ yên ổn...
Bởi vì cô mơ thấy khoảng thời gian lớp mười hai năm đó.
Đơn giản là cơn ác mộng.
Ngày thứ hai, Đường Tốn không tới trường, Tiêu Thần Thần cũng không tới.
Nghỉ giải lao giữa giờ Chu Hạ không ra ngoài mà gục đầu xuống bàn chợp mắt. Cô không ngủ được, trong đầu ngập tràn ngập câu chuyện người ta bàn tán, Đường Tốn và Tiêu Thần Thần ra nước ngoài du lịch.
Tuần trước cô mới cùng Tiêu Thần Thần đi chung một cái ô, tuần này Tiêu Thần Thần đã cùng Đường Tốn chạy ra nước ngoài chơi. Chu Hạ thở dài, đem mặt chôn vào trong cánh tay, không biết nên lộ vẻ mặt gì.
Lúc tan học bởi vì giáo viên tìm Chu Hạ để bàn giao một ít công việc cho nên cô tan học muộn, khi ra đến cổng trường đã không còn mấy bóng người.
Lúc Chu Hạ vặn chai nước uống thì bị người khác ngăn cản.
Đứng đối diện cô đại khái có khoảng năm, sáu người, tất cả đều là nữ sinh, đồng phục mặc trên người của trường học bên cạnh.
Uống xong nước, Chu Hạ vặn chặt nắp chai, "Có việc gì?"
Nữ sinh dẫn đầu lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay chỉ mũi Chu Hạ: "Mày chính là Chu Hạ?"
"Là tôi." Chu Hạ nghiêng đầu, cô không thích bị người khác chỉ vào mặt.
"Vẫn còn phách lối," Nữ sinh thu cánh tay lại, khuôn mặt còn trẻ không biết học ở đâu vẻ mặt hung hăng, rất không hài hòa, cô ta nói: "Mày không biết mày đã làm gì sai phải không?"
Chu Hạ không nói câu gì.
"Đệch," Nữ sinh trừng mắt, "Mày ςướק bạn trai của Vi tỷ!"
Chu Hạ vẻ mặt khó hiểu, "Ai?"
Nữ sinh mất kiên nhẫn, "Khổng Tồn, mày dám nói mày không biết? Thằng đó bây giờ đang náo loạn đòi chia tay Vi tỷ vì mày!"
"Không biết." Ngay cả Vi tỷ cô cũng không biết.
"... Mày đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."
Chu Hạ nhìn mấy nữa sinh chân tay lèo khèo, cô nghĩ nghĩ, nói: "Tôi không biết ai là Khổng Tồn, anh ta chia tay với ai không liên quan đến tôi. Tôi nói xong rồi, mất người nhường đường."
Nữ sinh kia nghe xong sửng sốt một chút, thấy Chu Hạ định đi, cô ta mù mờ, trong lúc nhất thời giơ tay...
Chu Hạ bỗng nhiên giữ chặt cổ tay cô ta, hỏi: "Cậu định làm gì?"
Cổ tay bị năm ngón tay nắm chặt, đầu ngon tay dùng lực trắng bệch, nữ sinh bị đau, "Tao không làm gì cả!"
Lực mạnh như này, nữ sinh lập tức quyết định thả Chu Hạ đi.
Hơn nữa cô ta cân nhắc, nếu bọn họ bây giờ ỷ đông Hi*p yếu, chưa nói có chiếm được tiện nghi không, cũng không biết sau này có bị báo thù không nữa.
Chu Hạ xinh đẹp như thế, ắt hẳn có rất nhiều nam sinh vì cô ta mà báo thù.
"Tôi đi đây?"Chu Hạ vẫn chưa buông tay.
Cổ tay càng ngày càng đau, mấy đứa bạn sau lưng cũng không dám tiến lên giúp cô ta, nữ sinh kia nhìn trời, kêu rên: "Đi đi đi, mày đi mau."
Lúc này Chu Hạ mới buông tay.
Loại chuyện như này trước kia Chu Hạ đã gặp mấy lần, từ trước đến nay cô chưa bao giờ lấy cứng đối cứng, chỉ đứng tỏ vẻ hung dữ hù dọa đối phương --- thật ra cô cũng chỉ biết khoa chân múa tay một chút.
Cô cho rằng lần này cứ như vậy mà trôi qua, qua mấy ngày, tất cả mọi người đều là bạn bè, có cái gì đắc tội được chứ.
Nhưng Chu Hạ không ngờ, ngày hôm sau cô tới trường, toàn bộ đều thay đổi.
Có người nói cô là đứa buông thả.
Chu Hạ cho rằng nội tâm mình đủ kiên cường, đối mặt với những lời đồn nhảm nhí bịa đặt như vậy cũng không mất nửa phần kiên định.
Trước giờ cô đi đường cô, thái độ người khác thế nào không quan trọng.
Chỉ là có quá nhiều người muốn nhảy lên đường của cô, ngay cả trường học bên cạnh cũng có.
Nữ sinh bàn tán sau lưng cô ngày càng ồn ào, ánh mắt của nam sinh nhìn về phía cô ngày càng trần trụi.
Sự việc xảy ra đến ngày thứ ba, nhiệt độ không hề có dấu hiệu giảm xuống, ngược lại càng lúc càng ầm ĩ.
Bởi vì có người mở cặp sách của cô, tìm được bao cao su.
Đó là đồ Chu Hân bỏ vào.
Con gái phải học được cách tự bảo vệ mình. Giáo dục tiên tiến về giới tính của Chu Hân trong miệng người khác lại thành hành vi xấu hổ, buông thả bản thân.
Chu Hạ cảm giác đầu mình càng ngày càng nặng, có lẽ cô đã đánh giá bản thân quá cao.
Cô mới mười bảy tuổi.
Đến tối hôm thứ năm, Chu Hạ nghĩ thêm một ngày nữa là đến cuối tuần, có thể thả lỏng một chút, điều này khiến tâm tình của cô vui vẻ hơn.
Nhưng cuộc sống chính là một trò đùa.
Sáng thứ sáu, Chu Hạ lần nữa gặp lại nam sinh từng chờ mình dưới lầu.
Thẩm Nham.
Thời tiết lạnh hơn, Chu Hạ mặc rất nhiều, nhưng vẫn không đứng vững trước câu nói của Thẩm Nham.
Mặc ấm thì được cái gì? Trái tim buốt lạnh, không có cái gì có thể sưởi ấm được.
"Chu Hạ, một đêm của cô bao nhiêu tiền? Tôi có thể mua của cô đúng không?"
Chu Hạ điếng người, không thể thốt ra lời.
Phía sau có giọng nói "Mày là con cái nhà ai!"
Chu Hạ quay đầu, liền nhìn thấy Chu Hân đang cầm chìa khóa của cô. Cô sờ túi, quả nhiên không có chìa khóa.
"Hạ Hạ, đây là chuyện gì?" Chu Hân hỏi.
Thẩm Nham chạy đi.
Chu Hạ nhìn Chu Hân, cô biết mình không thể chịu thêm.
Nước mắt không khống chế được rơi xuống, cố đấm иgự¢ mình, miệng không ngừng lặp lại,
"Mẹ, con đau quá!"
*
Đường Tốn biết Chu Hạ rất thích ăn món thủy chử ngư (*) của một tiệm ăn.
(*) Không biết dịch ra món gì nên để Hán Việt nha các bạn
chapter content
Mỗi tuần một lần sau khi tan học cô sẽ đi ăn, thời gian rất cố định, gần như chưa từng thay đổi. Bởi vì hôm đó nhà cô không có ai nấu cơm, bởi vì cô ăn xong còn gói một phần mang về.
Có một lần, ông chủ hình như bỏ hơi nhiều ớt, Chu Hạ chỉ ăn một miếng liền bị cay chảy nước mắt, cô lè lưỡi hít hà, Đường Tốn ngồi trong quán trà sữa đối diện quan sát, vừa buồn cười vừa đau lòng.
Không thể ăn cay còn thích ăn thủy chử ngư.
Vị cay qua đi, Chu Hạ không tìm ông chủ ý kiến mà gọi thêm một phần nước canh rồi tiếp tục ăn.
Bữa này cô ăn rất chậm, vừa trộn nước canh vào vừa ăn.
Hôm đó mặt trời đặc biệt rực rỡ, dường như những đám mây đen đã bị thổi bay, ánh nắng xuyên qua thủy tinh chiếu lên bàn Chu Hạ chia thành hai nửa, một nửa nước canh, một nửa đặc biệt cay.
Ánh mắt của Đường Tốn từ cửa thủy tinh quán trà sữa nhìn qua, xuyên qua lối đi bộ, xuyên qua đường Tiểu Mã, lại xuyên qua cửa kính tiệm cơm, cuối cùng dừng trên mặt Chu Hạ.
Bây giờ Đường Tốn mới thừa nhận, cậu chú ý tới Chu Hạ không phải bởi vì thưởng thức cái đẹp, cũng không phải do quen thuộc thành tự nhiên, mà bởi vì thích.
Loại thích này bao gồm cả, giọt mồ hôi chảy trên trán Chu Hạ lúc cô bị cay.
Đêm hôm đó, là lần đầu tiên Đường Tốn mơ thấy Chu Hạ.
Nhưng tuần này, Đường Tốn lại đang trên máy bay, cậu đi bắt Tiêu Thần Thần về nước, không có cách nào đi theo Chu Hạ về nhà, cũng không có cách nào nhìn cô ăn thủy chử ngư.
Cậu thở dài một tiếng, nhìn mây trôi bên ngoài cửa kính, như viên kẹo bông dày cộp màu lam trong nước, xinh đẹp.
Nhưng không đẹp bằng mắt Chu Hạ. Đường Tốn nhắm mắt lại không nhìn nữa.
Nghỉ học một tuần, Đường Tốn dẫn Tiêu Thần Thần về nước, trong lòng cậu mừng rỡ nghĩ thầm ra ngoài nhìn Chu Hạ một cái, nhưng lại nghe thấy bên cạnh nói, Chu Hạ chuyển trường.
"Ai chuyển trường?"
Mấy người đang kể chuyện Bát Quái nghe thấy giật mình, sau đó càng thêm phấn khởi, không ngờ Đường Tốn cũng có ngày muốn nghe Bát Quái.
"Cậu đi một tuần còn chưa biết, có người nói Chu Hạ," người kia dừng lại, sợ Đường Tốn không biết còn giới thiệu, "Chu Hạ chính là hoa khôi của trường ta, có người nói cậu ta ra ngoài bán hoa, ai đưa tiền là có thể..."
"Ai nói?" Đường Tốn ngắt lời, giọng nói lạnh lùng đến mức mặt đất có thể kết ba tầng băng.
Người kia đột nhiên không dám hé răng, lắp bắp nói: "Tất... tất cả mọi người đều đang bàn tán... Trên diễn đàn trường có... bây giờ đã... đã bị chặn lại rồi..."
Giọng nói ngày càng nhỏ, lúc Đường Tốn nghe tới ba chữ "diễn đàn trường" liền ra ngoài gọi điện thoại.
"Đường Tốn sao vậy?"
"Sao vậy cái gì? Không có hứng thú muốn nghe chứ sao."
"Cái này cũng không có hứng thú? Lòng Bát Quái cũng quá bé đi."
"Cái này cũng không có hứng thú? Cậu ấy ngay cả hứng thú Bát Quái cũng không có!"
...
Chu Hạ chuyển trường.
Đường Tốn điều tra ra, là một đứa con gái lưu manh ở trường học bên cạnh tung lời đồn nhảm.
Nguyên nhân là bạn trai của cô ta vì Chu Hạ mà náo loạn đòi chia tay.
"Ngây thơ." Đường Tốn nghiến răng nói.
Nhạc Tri đang muốn mở miệng, lại thấy Đường Tốn đỏ mắt ném mạnh di động, "Fuck!"
"..." Đây là lần đầu tiên Nhạc Tri thấy Đường Tốn tức giận như vậy.
Đường Tốn chỉ hỏi anh ta chuyện của Chu Hạ, những người khác không biết, ngược lại bỏ lỡ dáng vẻ mất khống chế của Đường Tốn.
Đợi hơi thở Đường Tốn có xu hướng ổn định, Nhạc Tri mới tiến lên hỏi cậu: "Cậu định làm gì?"
"Tìm ra thằng đó," Đường Tốn khom lưng, hai tay chống đầu gối cố gắng nuốt vị tanh trong cổ họng, "Loại hàng gì mà dám ngấp nghé Chu Hạ."
"Vậy còn đứa con gái kia?"
Phải biết, nhóm bọn họ, không đánh con gái.
Đường Tốn trừng mắt nhìn Nhạc Tri, "Cô ta làm cái gì, sau này sẽ nhận được như thế."
Không ai trả nợ cho cô ta, cô ta phải tự mình gánh lấy hậu quả. Thiên hạ này không có bữa cơm nào miễn phí.
Nhạc Tri đoán được, cậu ta đập vai Đường Tốn, "Đứng lên đi. Đứa con gái kia tên là gì?"
Rất trùng hợp, Nhạc Tri chính là học sinh tốt nghiệp ở trường Gia Vinh bên cạnh, anh ta không ngờ bây giờ lại có nữ sinh độc ác có thể làm ra chuyện quá mức đáng sợ như vậy
"Lâm Thời Vi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc