Đặng Thư Ý bị ngã không nặng, sau khi làm một tiểu phẫu, nằm ngốc ở bệnh viện một tuần rồi làm thủ tục xuất viện.
Đường Tuyển thật ra muốn Đặng Thư Ý ở bệnh viện theo dõi thêm mấy ngày, nhưng bà ngại buồn chán, mà ông cũng không lay chuyển được, chỉ có thể thuận theo.
Hôm xuất viện đúng vào ngày cuối cùng của tháng sáu, Chu Hạ đi theo Đường Tốn tới bệnh viện đón Đặng Thư Ý về nhà, lúc đầu muốn đi trước bà, sau lại bị bà kéo lên xe.
"Hạ Hạ đến nhà dì ngồi một chút, dì mời con ăn món nhu mễ viên tử. (*)
(*) Món này không biết dịch tên thế nào nên để Hán Việt nhé
Chu Hạ thấy bây giờ mới giữa trưa liền không từ chối sau khi lên xe cô hỏi Là dì làm ạ
Chu Hạ thấy bây giờ mới giữa trưa, liền không từ chối, sau khi lên xe, cô hỏi: "Là dì làm ạ?"
Đường Tốn đang lái xe, khẽ cười một tiếng: "Là dì, nhưng dì ở nhà làm."
"Lo lái xe đi." Đường Tuyển trầm giọng nói.
"Đều tại con lắm lời!" Đặng Thư Ý oán trách anh một câu, quay lại nói với Chu Hạ: "Nếu như Hạ Hạ thích ăn, dì có thể học làm cho con ăn."
"Không cần không cần ạ, hẳn là con nên học làm mới đúng."
Đường Tuyển nhìn Đặng Thư Ý qua kính chiếu hậu, sau đó khoanh tay nhìn ra ngoài cửa kính. Trong lòng ông đang rất buồn bực, kết hôn nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy bà ấy vì mình mà bước chân vào bếp.
Sau khi ăn xong nhu mễ viên tử, Chu Hạ lại tiếp chuyện với Đặng Thư Ý một lúc, chớp mắt đã tới năm giờ chiều.
Không thể không dừng lại, cô còn phải tới Tứ Quý Phủ đưa tiền mừng.
Nhưng mà khu nhà này của Đường gia mặc dù ở nơi đắt nhất thành phố B nhưng lại không cùng hướng với trung tâm thành phố, chủ trương ở đây chính là nghỉ dưỡng.
Ban đầu Chu Hạ dự định để Đường Tốn đưa cô về nhà trước, sau đó mình cô tới khách sạn. Nhưng bây giờ thời gian không đủ, cô đành để Đường Tốn trực tiếp đưa cô tới Tứ Quý Phủ, nhưng để anh về ngay thì cũng không tốt,
Cô cài dây an toàn, nói: "Chút nữa anh đi chung với em nhé."
Đường Tốn chuyển động tay lái, rẽ sang đường, "Ừm."
Chu Hạ quay đầu nhìn anh, ngoài nét mặt không biểu tình, mọi thứ đều không khác bình thường.
Sao cô có cảm giác Đường Tốn rất muốn tham gia cái tiệc cưới này chứ?
Lúc Chu Hạ và Đường Tốn tới thời gian vừa kịp, tiệc rượu còn chưa bắt đầu, từ cổng đã nhìn thấy bên trong có rất nhiều người, cực kỳ náo nhiệt.
Trình Thiền Thiền mặc một bộ sườn xám màu đỏ đứng ở sảnh ngoài, cơ thể nở nang, cười vô cùng vui vẻ.
Lúc làm cô dâu thật là đẹp. Chu Hạ nghĩ. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com - Thích Truyện Chấm VN
Cô kéo Đường Tốn đi qua, còn chưa kịp mở miệng giới thiệu thân phận của Đường Tốn, Trình Thiền Thiền đã đi lên trước một bước.
"Cậu là... Đường Tốn?" Trình Thiền Thiền nhìn Đường Tốn và Chu Hạ nắm tay nhau, vô cùng ngạc nhiên, "Hai người các câu?"
Nét mặt Đường Tốn lạnh lùng, nhẹ nhàng gật đầu, "Chúc mừng."
Thái độ lãnh đạm của anh khiến Trình Thiền Thiền mờ mịt, cô ta mấp máy môi nói lắp bắp: "Cảm, cảm ơn."
Dường như Trình Thiền Thiền quá kinh ngạc, kinh ngạc đến mức rất lâu không lấy lại tinh thần, Chu Hạ cũng không có thời gian để ý cô ta, nói câu "Tân hôn vui vẻ" rồi cùng Đường Tốn đi vào.
Sau khi đăng ký họ tên, bởi vì có thêm Đường Tốn, Chu Hạ chuẩn bị hai phần tiền mừng. Lúc đi theo nhân viên phục vụ vào phòng, cô hỏi Đường Tốn: "Vì sao anh không vui?"
Mặc dù Đường Tốn nhìn qua cao ngạo lạnh lùng, nhưng là người được giáo dưỡng từ bé, hiếm khi bày ra vẻ mặt cho người ta xem, huống chi còn là người xa lạ như Trình Thiền Thiền.
"... Cô ta không lịch sự với em."
Vừa rồi bọn họ đi qua, Trình Thiền Thiền trực tiếp bỏ qua Chu Hạ, hành động này khiến Đường Tốn cực kỳ không vui.
Đương nhiên, đây chỉ là lý do thứ nhất.
Cái quan trọng hơn là Đường Tốn biết Trình Thiền Thiền có năng lực Bát Quái, đặc biệt là Bát Quái chuyện của Chu Hạ.
Anh không biết tên của Trình Thiền Thiền, nhưng nhận ra mặt mũi cô ta.
Năm đó cô ta nói xấu Chu Hạ, vẻ mặt thật khó coi, đến nay Đường Tốn vẫn còn nhớ rõ mồn một. Cho nên sau khi nhận ra cô ta, anh liền bày ra vẻ mặt không tốt.
Nói tóm lại, nhằm vào anh, có thể; nhằm vào Chu Hạ. không được.
Chu Hạ không biết những uẩn khúc bên trong, cô cười, thân mật ôm cánh tay anh: "Không cần để ý đến mấy chi tiết này, em với cậu ta giao tình không sâu, không quan trọng."
"Tấm lòng thật rộng lớn. Rất tốt." Đường Tốn nhéo nhéo cằm cô.
Trình Thiền Thiền đứng ở cửa ra vào nhìn Chu Hạ và Đường Tốn gần như sắp dính lấy nhau, cô ta nheo mắt lại.
Hai người này làm thế nào mà ở cùng một chỗ?
Chú rể bên cạnh thuận theo ánh mắt của cô ta nhìn sang, thuận miệng hỏi một câu: "Hai người vừa rồi là bạn học cấp ba của em à?"
Cô ta nhất thời trừng mắt nhìn qua: "Chủ yếu anh hỏi người phụ nữ kia phải không?"
Chú rể nhíu mày: "Nói linh tinh!" Chỉ là câu nói có chút yếu ớt.
Trình Thiền Thiền càng tức.
Nhưng cô ta chịu đựng không nói, trong lòng lại thầm mắng: hồ ly tinh, chó không bỏ được ăn phân!
...
Chu Hạ và Đường Tốn được sắp xếp ngồi vào bàn toàn bạn học cấp ba.
Hai người vừa ngồi xuống, cho dù Đường Tốn không phải học sinh lớp bọn họ nhưng vẫn bị người khác nhận ra.
Năm đó anh chính là nhân vật phong vân trong trường, bây giờ lại dẫn dắt Đường Nhĩ phong sinh thủy khởi ở thành phố B, khó tránh khỏi sẽ có người muốn trèo cao.
Không chỉ một bàn này, ngay cả mấy người bàn bên cạnh cũng đến đây hàn huyên. Đường Tốn rất lãnh đạm, dù thái độ xa cách cũng không tìm ra sơ sót gì.
Đây mới chính là thái độ hàng ngày của Đường Tốn.
Nhưng bây giờ da mặt người ta so với trước kia dày hơn, Đường Tốn lạnh lùng đến đâu bọn họ cũng sẽ giả bộ không biết, còn tiếp tục ý đồ tiếp cận.
Bạn trai mình bị chú ý, Chu Hạ có chút vui vẻ, người ta không để ý đến càng hợp ý cô.
Vừa ghĩ như vậy, liền có người bước tới hỏi thăm cô.
Người qua đường Giáp uyển chuyển khách sáo: "Chu Hạ vẫn xinh đẹp như trước đây."
Người qua đường Ất nói bóng nói gió: "Chu Hạ hiện giờ có đối tượng chưa?"
Người qua đường Bính giơ thẳng đao vào: "Chu Hạ hiện giờ là bạn gái Đường Tốn."
Chu Hạ: "..."
Tha thứ cho cô nói thẳng, những người này cô không quen một ai.
Đường Tốn đột nhiên thay đổi thái độ lãnh đạm, anh đưa tay ôm vai Chu Hạ, hơi cười lên, hàn băng trên mặt liền tan ra.
"Chu Hạ là vị hôn thê của tôi."
Tất cả mọi người: "..."
Đơn giản là tin giật gân.
Mắt thấy không nhất định là thật. Nhưng đương sự đã thừa nhận, nghĩ lại hai người đều là trai tài gái sắc, ở cùng một chỗ cũng là một đôi trời sinh, bọn họ tự nhiên không có gì để nói.
Thật thần kỳ.
Hai người khó có thể đến với nhau nhất ở cấp ba lại ở cùng một chỗ.
Chu Hạ tận lực làm người vô hình. Thế nhưng sau khi Đường Tốn mở miệng, cô chỉ có thể kiên trì tiếp nhận những lời hỏi thăm ân cần từ bốn phía.
"Thật xứng đôi."
"Hai người quen nhau thế nào?"
"Chu Hạ, bây giờ cậu đang làm gì?"
"Chẳng lẽ cậu cũng làm việc ở Đường Nhĩ sao?"
Không giống như những câu hỏi cần chuẩn bị cẩn thận để hỏi Đường Tốn, bọn họ hỏi Chu Hạ hiển nhiên tùy tiện hơn nhiều.
Câu hỏi mang tính công kích, mọi người đều muốn biết cô và Đường Tốn làm thế nào mà ở cùng một chỗ.
Chu Hạ mỉm cười, trả lời qua loa: "Dựa vào duyên phận."
Trực tiếp chặn mấy cái miệng Bát Quái lại.
Lúc này, ánh đèn bỗng nhiên tối xuống, tiếng nói chuyện bên tai nhỏ dần, Chu Hạ huých Đường Tốn bên cạnh, "Anh tới đây vì muốn công khai phải không?"
Đường Tốn thản nhiên, "Ừm."
Anh quá bình tĩnh, Chu Hạ không hỏi ra được cái gì, chỉ có thể tức giận Ϧóþ Ϧóþ một bên má anh, "Sau này phải nói trước với em, nếu không em chưa kịp chuẩn bị tâm lý."
Giống như không có cảm giác, Đường Tốn để mặc cô Ϧóþ má: "Ừm."
Quần chúng bên ngoài tỏ vẻ đang nhìn cô dâu chủ rể, nhưng thực chất đang quan sát động tĩnh của Chu Hạ và Đường Tốn. Thấy bọn họ thân mật tự nhiên, lúc này mới hoàn toàn tin hai người thật sự ở cùng chỗ.
Thì ra hai toàn băng sơn yêu nhau cũng rất nhiệt tình.
Tiệc cưới chính thức bắt đầu, đồ ăn lần lượt được đưa lên bàn.
Ăn được một nửa, cô dâu chủ rể mới tới mời rượu, sau khi Chu Hạ cùng Đường Tốn theo mọi người đứng dậy tiếp rượu, đang định ngồi xuống, Trình Thiền Thiền lại lên tiếng gọi Chu Hạ.
"Chu Hạ, phải giữ cho chắc."
Chu Hạ nhìn cô ta.
Trình Thiền Thiền không để ý tới tia mắt lạnh lùng trong mắt cô, ý cười đúng mực: "Dù sao người rộng lượng như Đường Tốn, cũng không nhiều lắm."
Chu Hạ triệt để trầm mặc.
"À." Đường Tốn cười lạnh một tiếng khó có thể nghe thấy, nhưng vẫn thu hút sự chú ý.
Tay anh khoác trên eo Chu Hạ không buông, ngay cả ánh mắt cũng không thèm bố thí cho Trình Thiền Thiền, toàn bộ đều rơi trên người Chu Hạ, nhưng người nghe vẫn biết anh đang nói chuyện cùng Trình Thiền Thiền.
"Vậy Trình tiểu thư phải giữ cho thật tốt, cẩn thận có thể cùng thuyền vạn năm."
Trình Thiền Thiền không biết nhớ tới cái, sắc mặt đột biến, hốt hoảng giật giật ống tay áo chú rể. Mà chú rể mặc dù còn nghi vấn trên mặt, nhưng trong không khí như vậy cũng chỉ có thể đứng ra hòa giải: "Ha ha ha, vậy mượn lời may mắn của Đường tổng, mọi người mau ngồi mau ngồi, ăn ngon uống ngon, ăn ngon uống ngon!"
Cuối cùng ngồi xuống, Chu Hạ cũng mất khẩu vị, cô kề tai Đường Tốn nói nhỏ: "Câu kia vừa rồi của anh có ý gì? Trình Thiền Thiền bị anh nắm nhược điểm gì trên tay à?"
Đường Tốn nhìn cô một cái, cười rất sâu xa: "Ăn cái gì trước đã."
Chu Hạ lắc đầu: "Không thấy ngon miệng."
"Vậy không ăn nữa."
Nói là như vậy nhưng nhớ tới phần tiền mình phải mừng, Chu Hạ vẫn ăn một chút thức ăn. Chờ đồ ăn được bưng hết ra, cô cũng đã ăn no được tám phần.
Tâm trạng không tốt mà lãng phí đồ ăn, thật là nghiệp chướng nặng nề.
Đường Tốn không ăn nhiều, đợi Chu Hạ ăn xong mới hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta về nhà?"
"Vâng, được."
Hai nhân vật trong câu chuyện vừa mới rời đi, mọi người trên bàn cơm mới bắt đầu khuếch đại âm thanh bát quái.
Có người cảm khái: "Ôi, tôn còn muốn hôm nay nếu thấy Chu Hạ sẽ theo đuổi cậu ấy."
"Cậu dẹp cái suy nghĩ ấy đi, còn không nhìn lại cái bụng bia của mình một chút."
"Tôi đây không phải ngẫm lại sao? Cậu ấy và Đường Tốn so với năm đó không thay đổi nhiều, chúng ta đây, haz!"
"Nhưng năm đó cũng không gặp hai người họ có qua lại gì, sao hiện tại lại ở bên nhau? Tà môn!"
Người bàn bên cạnh hóng được tin tức, không nhịn được hỏi: "Hai người họ quen nhau thế nào, mấy người biết không?"
Tám người trên bàn trăm miệng một lời: "Dựa vào duyên phận!"
*
Trên đường về nhà, Chu Hạ quay sang hỏi Đường Tốn: "Anh mau nói nhanh, Trình Thiền Thiền có vấn đề gì?"
"Em cũng muốn nghe Bát Quái?"
Chu Hạ gật đầu: "Đúng vậy, em muốn nghe sự thật, không phải tin giả."
Đường Tốn mắt nhìn phía trước, nhàn nhạt mở miệng: "Trước kia Trình Thiền Thiền muốn moi tiền một người bạn của Lộ Chước, không thành." Anh bổ sung thời gian, "Là một tháng trước."
"Ngoại tình trước hôn nhân?" Chu Hạ thốt ra, cô liền lấy tay bịp miệng.
Đường Tốn nhướn mày: "Cái này cũng khó nói, cho nên mới nói cẩn thận có thể cùng thuyền một vạn năm."
Chu Hạ ngồi thẳng, ngượng ngùng nói: "Vậy anh không tò mò vì sao cậu ta nói câu kia sao?"
Đường Tốn cười: "Không tò mò."
"Vì sao?"
Miệng chó không thể mọc được ngà voi. Đường Tốn nghĩ thầm. Nhưng cũng không nói ra câu đó, "Không rảnh tò mò những câu nói từ miệng cô ta."
Chu Hạ gật đầu như có điều suy nghĩ, cô dựa vào cửa xe, trong lòng ngũ vị tạp trần, ngay cả xương cốt cũng cảm thấy mệt mỏi.
Đường Tốn liếc mắt nhìn cô, quai hàm cắn chặt, trong mắt gió to bão lớn.
Lời nói của con người thật đáng sợ, dù không phải sự thật. Anh luôn biết điều đó.
Editor: Tác giả này thỉnh thoảng viết sai lỗi chính tả, dịch muốn toét mắt T.T