Ngày thứ ba huấn luyện quân sự lớp mười mười, ánh mặt trời mãnh liệt chiếu xuống khiến mồ hơi đều biến tђàภђ ђạt muối.
Lớp của Đường Tốn đang nghỉ ngơi.
Chỗ thoáng mát trên mặt đất cũng không mát mẻ lắm, Đường Tốn lấy mũ xuống quạt quạt, đôi mắt híp lại, mồ hôi chảy trên lông mi, cậu lấy tay vuốt một cái, đợi trước mắt sáng rõ, cậu liền nhìn thấy một nữ sinh.
Đứng tại vị trí thứ hai từ dưới lên trong hàng.
Cô cuốn mái tóc vào trong mũ quân sự màu xanh, khuôn mặt nghiêng nghiêng nhìn rất dịu dàng, đôi mắt không biết nhìn nơi nào, bình tĩnh, con ngươi không nhúc nhích, cái mũi thanh tú, đôi môi đầy đặn như anh đào, khuôn mặt cô, cổ, tay, mắt cá chân, mỗi chỗ đều như phát sáng.
Đường Tốn biết tên cô.
Chu Hạ.
Là nữ chính trong câu chuyện mấy ngày nay của đám nam sinh. Đường Tốn quan sát bốn phía, quả nhiên, nam sinh xung quanh lúc nhìn Chu Hạ muốn lòi cả mắt.
Bởi vì Chu Hạ không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, mà dáng người trong đội ngũ cũng đặc biệt nổi bật.
Bộ quân phục nặng nền, vải vóc thô cứng, đại đa số nữ sinh chỉ cần thắt đai lưng, không phải quá béo thì chính là quá gầy.
Chu Hạ không như vậy. Ông trời đối với cô vô cùng ưu ái, ngay cả bộ quân phục mặc lên người cô cũng vô cùng tinh tế.
Lồi lõm trước sau, eo nhỏ giống như chỉ cần một tay là nắm được.
Đường Tốn thừa nhận cô rất đẹp, nhưng cũng chỉ dừng ở xinh đẹp. Dù sao từ nhỏ cậu cũng được người ta khen là đẹp trai nên không hề cảm thấy kinh ngạc.
Bên cạnh có bạn học chọc chọc: "Cậu cảm thấy cậu ấy thế nào? Là nữ sinh ở phía xa xa hàng thứ hai đó."
"Xinh đẹp."
"Wow, đánh giá cao như vậy? Lần đầu tiên a! Vậy cậu có động tâm không?"
Cậu ta biết Đường Tốn chính là "trái tim hòa thượng".
"Không có."
".. Thật sự là tà mộn, cái này cũng không có."
Lúc này, huấn luyện viên vỗ tay kết thúc thời gian nghỉ ngơi.
Đường Tốn lại đội mũ, mặt không đổi đứng lên.
Lớp đối diện đang trong tư thế đứng nghiêm, không có gió, cậu cũng chỉ có thể nhìn thấy dáng đứng mỗi người có chút liêu xiêu.
Đường Tốn mím môi, vừa rồi cậu đã nói dối. Cậu đối với người đó không hề động tâm, nhưng bây giờ lại không khống chế được ánh mắt che đậy dưới mũ mà đặt trên người Chu Hạ.
Thật sự lạ lùng.
Nhưng mà còn có điều lạ lùng hơn.
Trong lúc huấn luyện quân sự, bởi vì hai huấn luyện viên lớp Đường Tốn và Chu Hạ có quan hệ tốt, bọn họ kiểu gì cũng huấn luyện cùng một sân bãi.
Những lúc như vậy, Đường Tốn sẽ quan sát Chu Hạ.
Cô không thích cười, cũng không cùng người bên cạnh nói chuyện, đối mặt với nam sinh đưa nước tới đều lắc đầu từ chối, cô thích ngẩn người, tư thế lúc tập luyện không chỉ cơ thể bất động, ngay cả ánh mắt cũng tỏ ra lạnh lùng, cô còn mang theo bình nước màu hồng phấn trong suốt, bên trong là nước trà màu nâu nhạt...
Đường Tốn lấy cớ cho việc nhìn trộm này là thưởng thức cái đẹp.
Cậu yên tâm thoải mái, cứ như vậy cho đến khi khóa huấn luyện quân sự kết thúc.
Không có huấn luyện quân sự, hai người lại cách một tầng lầu, Đường Tốn không được nhìn thấy Chu Hạ, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối. Chỉ có thể thông qua vài câu nói của nam sinh cùng lớp, Chu Hạ lại cự tuyệt người nào người nào.
Chu Hạ nói cô sẽ không yêu đương vào thời điểm này.
Đường Tốn yên lặng gật đầu, cậu cũng thế, thật trùng hợp.
Sau đó lớp mười một chia lớp, bọn họ được phân vào hai lớp sát nhau.
Đường Tốn mới đâu không biết, còn thông qua tin đồn mới biết được.
Thế là, cậu lặp lại khoảng thời gian nhìn trộm lúc học quân sự.
Lần này, Đường Tốn vẫn đổ cho lý do cũ.
Cậu thường xuyên đi ngang qua lớp Chu Hạ, cô rất ít khi rời khỏi chỗ ngồi, lúc đang ngủ, đuôi ngựa rũ xuống một bên, mềm mại dán chặt vào gò má cô, giống như tiểu hồ ly.
Hai người chân chính tiếp xúc lần đầu tiên, là ngày thành lập trường cuối kỳ lớp mười một.
Đường Tốn càng xem càng cảm thấy nữ sinh đóng vai mẹ đỡ đầu lớp mình trên đầu đội cái mũ vừa nhỏ vừa nhọn rất buồn cười, cho nên cậu chủ động đưa ra ý kiến: "Tôi sang lớp bên cạnh mượn cái mũ."
Cậu đương nhiên biết Chu Hạ đóng vai phù thủy.
Không chỉ có vậy, cậu còn biết Chu Hạ bị hóa trang vô cùng thất bại.
Nhưng cậu cảm thấy Chu Hạ rất đáng yêu. Trước kia nhìn cô đẹp đến ma mị, hiện tại, hóa trang xấu xí lại khiến cô giống như cô phù thủy nhỏ trộm đồ trang điểm của bà phù thủy.
Cuối cùng được nói chuyện với cô.
Giọng nói của cô lành lạnh, bình thản, Đường Tốn lại nếm được dư vị ngọt ngào.
Thật sự dễ nghe, sao lại có thể dễ nghe như vậy.
Êm tai đến mức cậu đi đường mà cảm thấy bay bay.
Lúc chụp ảnh, nếu như không có Chu Hạ, Đường Tốn có lẽ sẽ không đồng ý chụp chung.
Với cậu mà nói, mặc quần áo hoàng tử chụp ảnh cái gì chứ... thật sự quá khó chịu.
Nhưng cùng Chu Hạ mặt trắng mắt đen, vẫn rất hợp.
Kỷ niệm ngày thành lập trường qua đi, Đường Tốn phát hiện số lần Chu Hạ ngủ giữa giờ chợt giảm, cô bắt đầu thường xuyên không ở trong lớp.
Vì sau Đường Tốn mới biết, thì ra cô tập thói quen đến nhà vệ sinh rửa mặt.
Theo thói quen của Chu Hạ, Đường Tốn đặt ra thời gian biểu. Lúc cô đi nhà vệ sinh, cậu liền ở phòng học, lúc cô ngủ, cậu liền đi nhà vệ sinh.
Rất tốt, hai bên đều có nhà vệ sinh. Bất kể Chu Hạ đi qua hay cậu đi qua, cậu đầu có thể bắt được chuẩn xác bóng dáng Chu Hạ.
Khi đó Đường Tốn không nghĩ tới, vì sao Chu Hạ lại giống cậu, không thích đi nhà vệ sinh gần lớp.
Đường Tốn cũng không biết từ lúc nào mình thích Chu Hạ.
Là thưởng thức, hay là thói quen tạo thành, cậu cũng không rõ ràng.
Cậu chỉ biết rằng, khi cậu chơi bóng rổ, chỉ cần Chu Hạ dừng chân bên cạnh, cậu sẽ phá lệ ra sức chơi.
Đối diện với Chu Hạ, trái tím của cậu giống như ngâm trong nước, cho dù hô hấp, cũng bị cậu lãng quên.
Cậu đương nhiên thích cô.
Thậm chí đã lập ra kế hoạch tương lai của hai người.
Dù sao thành tích Chu Hạ khá tốt. Sau khi thi xong đại học cậu sẽ thăm dò nguyện vọng của cô, hai người sẽ đỗ cùng trường đại học, kế hoạch đơn giản hoàn mỹ.
Nhưng học kỳ hai lớp mười hai, Đường Tốn đưa Tiêu Thần Thần trốn ra nước ngoài trở về, lại nghe được tin xấu.
Chu Hạ chuyển trường.
Đây là lần đầu tiên Đường Tốn chán ghét chính mình.
Năm nay mùa hè đến sớm, đầu tháng năm Chu Hạ đã bỏ được áo khoác dày nặng.
Sáng nay Đường Tốn không phải tới công ty, anh bỏ di động xuống, chống cằm nhìn Chu Hạ.
Chu Hạ đang tìm váy, quán cà phê thiếu người nên cô muốn qua xem một chút.
Nửa người của cô đều ở trong tủ quần áo, cái quần tập yoga bao lấy bờ ௱ôЛƓ mượt mà nhô cao, cực kỳ mê người.
"Ôi chao tìm được rồi."
Váy in hoa màu xanh đậm thiết kế dây lưng, váy dài đến mắt cá chân, chuyển động rất thoải mái, đặc biệt kén người mặc.
Đường Tốn nhíu mày, nói: "Đổi bộ khác." Phía trước lộ иgự¢ quá nhiều.
"Không muốn, em muốn mặc cái này."
Chu Hạ cái gì cũng có thể nghe anh, riêng quần áo thì không tự nguyện. Cô muốn mặc cái gì liền mặc cái đó, nếu không tâm trạng của cô sẽ không tốt, cô mới không cần để ý đến ánh mắt của người khác, tâm trạng thoải mái mới là quan trọng nhất.
Đường Tốn nhìn nét mặt không tình nguyện của cô, ngẫm lại hành động không cho phép cô mặc váy xinh đẹp này quả thật mang tư tưởng gia trưởng, anh gật đầu: "Vậy em mặc cho anh xem một chút."
Chu Hạ cười, cởi bỏ bộ quần áo trên người ra, không đến hai giây cơ thể chỉ còn nội y bằng ren màu trắng.
Bầu иgự¢ bị áo lót đẩy lên cao, bụng nhỏ bằng phẳng, đường nhân ngư như ẩn như hiện, hình ảnh cực kỳ câu người, nhưng cô không hề xấu hổ, tiếp tục thản nhiên ૮ởเ φµầɳ.
Yết hầu Đường Tốn khẽ động.
Váy được mặc lên, hơn một nửa bộ иgự¢ lộ ra ngoài, Chu Hạ không để trong lòng, nhảy tới trước mặt Đường Tốn, đưa lưng về phía anh nói: "Giúp em kéo khóa."
Khóa kéo nho nhỏ rũ xuống chỗ xương cụt, khe ௱ôЛƓ như ẩn như hiện, Chu Hạ đưa tay kéo khóa, lúc kéo lên ngón tay ᴆụng phải phần da lưng, cô không có cảm giác gì, nhưng anh lại tâm viên ý mã (tâm trạng nhảy nhót, Ⱡồ₦g lộn như ngựa).
"Hạ Hạ."
"Sao anh,"
Chu Hạ kỳ quái anh làm gì mà chậm chạm không có động tác, vừa quay đầu anh liền lên tiếng, "Đừng quay đầu."
Ngón tay của anh lướt nhẹ trên phần lưng bóng loáng, giống như đang tấu bản nhạc trên đàn dương cầm. Chu Hạ ôm иgự¢, mẫn cảm run lên, da gà nổi đầy cánh tay.
"Đường Tốn... Đừng, thời gian không kịp..."
"Nhanh lắm."
Đường Tốn đứng lên, cô chỉ cao đến bờ vai anh, lúc anh khom người hôn lên vành tai cô, xương sống đột nhiên tê dại, hai tay anh thuận tiện kéo khóa xuống, chuẩn xác hữu lực nhào nặn hai bầu иgự¢ mềm mại.
Chu Hạ nhất thời không chịu được, phía dưới ẩm ướt rất nhanh, biết chạy không thoát, lại sợ một lúc nữa váy sẽ nhăn nhúm, tay khẽ cong cởi thắt lưng ra, "Em cởi váy đã..."
"Không cần."
Đường Tốn để Chu Hạ vịn vào tủ quần áo, váy dài rối tung bên hông, anh móc biểu tượng đàn ông đang cứng rắn ra, kéo đồ lót mỏng như cánh ve của cô xuống rồi trực tiếp tiến vào từ đằng sau.
"A..."
Bên trong vẫn còn hơi khô, Đường Tốn khó khăn ra vào mấy cái mới thuận lợi. Tay anh xuyên dưới nách Chu Hạ vòng ra phía trước bắt lấy bầu иgự¢ mềm mại, Chu Hạ chỉ có thể ôm lấy cánh tay anh để giữ váy.
"Nhẹ, Đường Tốn..." Chu Hạ nhón chân, hô hấp hỗn loạn, hai cái túi ngọc đập vào ௱ôЛƓ giống như đang trừng phạt, vật cứng rắn tiến vào rất mạnh, khiến cô gần như đứng không vững: "Nhẹ thôi anh..."
Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, cả căn phòng sáng rõ, đôi chân trắng mịn dưới làn váy xanh đậm như đang phát sáng. Đường Tốn áo quần chỉnh tề, Chu Hạ lại bị anh làm đến lộn xộn không chịu được.
Đường Tốn hôn một dấu ô mai lên cái cổ thon dài của Chu Hạ, Ϧóþ eo cô khiến cô không thể không run rẩy, "Thật biết hút..."
Bên trong như một cái động không đáy, chỉ cần vừa tiếp cận liền bị hút vào, trong đó cắn ʍúŧ quy đầu, bắn ra vô số cây kim, đâm vào mạch máu khiến toàn thân thoải mái vô cùng.
Quy đầu đẩy vào điểm mẫn cảm mấy chục lần khiến hoa tâm rung động điên cuồng, cơn sóng khoái cảm ập tới làm Chu Hạ cắn môi xấu hổ, mười ngón tay dùng sức đến trắng bệch, dịch hoa cao trào cứ như vậy mà chảy ra.
Đường Tốn bỗng nhiên rút vật cứng ra, bên trên đã dính nước đẫm nhỏ giọt trên mặt đất, hai cánh hoa nhỏ mấp máy run rẩy, anh đưa ngón tay vào trong móc móc, càng móc càng nghiện, lúc Chu Hạ chưa kịp phản ứng liền đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào.
"Ừm đừng... Em không chịu được!"
Khi thanh nóng bỏng đẩy hoàn toàn vào, phía dưới Chu Hạ co rút từng cơn, nơi tư mật đột nhiên hút mạnh khiến chỗ hai người kết hợp chảy ra dịch hoa ướƭ áƭ.
Đường Tốn không buông lỏng, nhanh chóng chạy nước rút vài chục cái rồi đem quy đầu gắt gao chống đỡ tại nơi mềm mại nhất, phía trên đỉnh buông lỏng, тιин ∂ị¢н nóng hổi lúc này mới bắn vào trong.
Váy cuối cùng đều bị làm ướt.
Chu Hạ tìm một cái váy khác cùng loại, nhưng chỉ ngắn đến đầu gối, bắp chân trắng nõn thẳng tắp bước đi, làn váy tung bay một độ cong cực kỳ đẹp mắt.
Đường Tốn lần này ngược lại không có ý kiến gì.
Bạn gái anh xinh đẹp, chính là bạn, gái, của, anh. Người khác có thèm khát cũng vô dụng.
Đợi khi tới Hoa Kỷ đã muộn một tiếng.
Chu Hạ gõ bàn, "Tới muộn."
"Số may thật, thời gian bận nhất vừa qua xong.." Linh An trêu chọc cô.
Chu Hạ nhún vai, cười tươi: "Không còn biện pháp, có bạn trai."
Linh An bị nghẹn lời, giơ tay đầu hàng: "Được được được, em nhận thua. Hôm nay trong quán có một tiểu soái ca, cười lên đặc biệt đẹp!"
Chu Hạ không thèm nhìn một cái, tự tin nói: "Vậy cũng không đẹp bằng bạn trai chị."
Linh An không phản bác được, cô nàng vừa mới nhắc tiểu soái ca liền cầm tờ giấy bước đến.
"Tới rồi tới tồi!"
Chu Hạ buồn cười, nghiêng đầu nhìn một chút, quay đầu trở về.
Nam sinh này có lẽ khá đẹp trai, nhưng không lọt vào mắt xanh của cô, cô không hứng thú.
Nhưng Lâm Thời Quang không có hờ hững như thế.
Dù chỉ thoáng cái, nhưng anh ta xác định mình không nhận lầm.
Anh ta chủ động bắt chuyện: "Cô không nhớ tôi sao? Tôi là Lâm Thời Quang, chúng ta đã gặp qua ở rạp chiếu phim."
Linh An trợn tròn mắt, hiện giờ nam sinh đều bắt chuyện như vậy sao?
Nét mặt Chu Hạ lạnh lùng: "Không nhớ."
Nội tâm Linh An: Vẫn là Hạ Hạ tỷ trâu bò.