"Đường Tốn, đêm nay anh không về nhà sao?" Chu Hạ hỏi.
Đường Tốn sấy tóc vừa gội xong, mái tóc được vuốt lên ngày thường rủ xuống, càng làm nổi bật nét tươi trẻ của anh. Anh đang mặc bộ quần áo ở nhà màu xám, trên đùi đắp một lớp chăn mỏng, trong tay là quyển tiểu thuyết "Vài chuyện hàng ngày của tổng giám đốc và cô hầu gái xinh đẹp" mà Chu Hạ đang đọc gần đây, anh lật qua mấy trang, cũng không ngẩng đầu lên, "Không về đâu."
Chu Hạ nhường một nửa không gian tủ quần áo cho Đường Tốn, lại đẩy cái vali quần áo đến bên giường, cô ngồi xếp bằng trên giường, "Anh muốn ở đây ư?"
Từ lần cô từ chối lời mời mọc sống chung của Đường Tốn đã là nửa tháng.
Nửa tháng này, mỗi tối Đường Tốn đều ngủ ở đây. Anh khiến cái tổ nhỏ của cô chứa đầy đồ đạc của anh.
Trong tủ quần áo treo áo sơ mi, sách và laptop đặt trên bàn, trước gương có dao cạo râu, bên trong cốc đánh răng có bàn chải chạy bằng điện, trên kệ tủ có sữa rửa mặt, trên móc treo khăn mặt tối màu... chỗ nào cũng có dấu vết của anh.
Bây giờ dứt khoát chuyển đồ đạc tới.
Đường Tốn không trả lời, Chu Hạ đoạt sách trong tay anh, "Sách cầm ngược rồi."
Trong tay Đường Tốn không còn đồ vật, anh đưa tay ôm lấy Chu Hạ, "Đã nhiều ngày như vậy rồi, giờ mới phát hiện anh muốn đến đây ở sao?"
"Cái này không phải là vấn đề, vấn đề là nơi này cách xa công ty của anh." Mỗi ngày anh đều phải dậy sớm, khiến người phụ nữ ngày ngày đều đến gần trưa mới dậy như Chu Hạ cảm thấy chột dạ.
"Cũng không xa lắm, buổi sáng kẹt xe, dù sao cũng phải ra ngoài sớm."
Chu Hạ chính là đau lòng anh bận rộn công việc, "Nếu như anh ở bên kia, đi đường mười năm phút là đến."
"Vậy đây là em đang muốn đuổi anh đi?" Đường Tốn dụi dụi đầu vào eo cô.
"Anh là trẻ ba tuổi hả," Chu Hạ đập anh một cái, "Nhanh ngồi dậy, buồn ૮ɦếƭ em rồi."
"Vậy em còn đuổi anh đi không?"
"Không đuổi không đuổi, mau dậy đi," Mũi anh cọ cọ vào bụng cô, rất ngứa, cô nào dám nói cái gì.
Đường Tốn ngồi dậy, lại đoạt lấy quyển "Vài chuyện hàng ngày của tổng giám đốc và cô hầu gái xinh đẹp", tùy tiện mở ra say sưa đọc.
Chu Hạ rất muốn biết, Đường Tốn có phải bị kích thích gì hay không, làm sao lại trở lên ngây thơ vô lại như thế.
Chu Hạ còn muốn đi phơi quần áo, Đường Tốn đợi sau khi cô ra khỏi phòng mới buông quyển sách xuống.
Anh thở phào một hơi, cuối cùng cũng qua cửa này. Chu Hạ không chịu dọn đến ở cùng anh, vậy anh liền chuyển đến ở cùng cô.
Đường Tốn lấy cặp kính xuống, nét phấn khởi giữa lông mày như thiếu niên đầy ý khí phong phát.
Chu Hạ ngồi ngoài sô pha gấp quần áo sạch, mới gấp được một nửa, Đường Tốn liền ra ngoài giúp cô.
Nhưng anh gấp được hai cái liền dừng động tác, vẻ mặt trầm tư.
"Sao vậy anh."
Chu Hạ với tay trước mặt anh quơ qua quơ lại, anh liền một cái nắm lấy tay cô. "Chu Hạ, mới vừa rồi anh thấy một tấm ảnh trong phòng."
"Ảnh gì?"
"Anh với em đi xem." Đường Tốn kéo Chu Hạ lên, Chu Hạ lảo đảo hai bước, "Ấy ấy quần áo còn chưa gấp xong đâu."
Đường Tốn giống như không nghe thấy, lực kéo Chu Hạ khống chế rất tốt, không làm cô đau nhưng cũng không thoát ra được.
Chờ đến khi vào phòng, anh mới buông tay ra.
"Ảnh chụp gì mà thần bí như vậy."
Đường Tốn kéo tủ đầu giường, Chu Hạ đột nhiên nhớ tới cái gì, đầu óc liền trống rỗng, "Cái đó..."
Ảnh chụp hiện lên trước mắt cô.
Hoàng tử đẹp trai và phù thủy chất lượng kém.
Phù thủy trang điểm mắt đen xì, đôi mắt bị hóa trang không nhìn rõ con ngươi, mặt mũi trắng bệch, môi đỏ tươi, rất giống tiểu quỷ trộm đồ trang điểm.
Hoàng tử tướng mạo anh tuấn, khí chất cao quý, đứng cùng hai mấy người như hạc giữa bầy gà, anh đứng thẳng tắp, bộ trang phục cung đình màu trắng viền vàng lấp lánh tỏa sáng.
"Hạ Hạ, bức ảnh này coi như bức thứ nhất chúng ta chụp chung phải không?"
Chu Hạ liếm đôi môi khô khốc, "Đúng... đúng vậy."
"Thì ra trước kia em đã để ý đến anh?"
Đường Tốn lật mặt sau của bức ảnh.
Nền trắng do thời gian dài đã ngả sangvàng, dưới góc có bốn chữ.
"Đường Tốn thật đẹp trai."
Trong phòng hơi tối, Chu Hạ kéo rèm cửa ra, cả phòng ngủ được ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng chiếu vào, cực kỳ giống tâm trạng thầm mến vừa cẩn thận lại vừa vui sướng của cô năm đó.
"Trước đây em đã thích anh, vào năm lớp mười một."
Đường Tốn đi theo cô tới cửa sổ, "Là vì điều gì?"
"Còn có thể vì cái gì," Chu Hạ hơi giận anh, "Em cũng rất dung tục, cũng giống như những người khác, nhìn trúng mặt anh."
"Vậy anh cảm thấy rất may mắn bản thân lớn lên có khuôn mặt để em coi trọng."
Chu Hạ quay đầu, "Anh không có ấn tượng gì với vở kịch năm đó sao?"
"Có chút ấn tượng." Đường Tốn trầm ngâm một lát, "Là khi đó em thích anh à?"
"Đúng vậy, trong nháy mắt đó, anh thật sự rất mê người."
Giữa lông mày Đường Tốn hơi nhíu lại, anh giống như buồn phiền cái gì đó nhưng không nói ra miệng, chỉ hỏi cô: "Vậy sao không thổ lộ với anh?"
"Có phải anh không biết khi đó anh có rất nhiều người theo đuổi không? Trừ việc lúc nào cũng mang vẻ mặt người sống chớ đến gần, anh còn có bạn gái nữa."
"Nhưng..."
Chu Hạ ngắt lời anh: "Lúc ấy làm sao em biết quan hệ thật sự của anh và Tiêu Thần Thần."
"Về sau em chuyển trường." Đường Tốn đột nhiên nói.
Chu Hạ bất ngời, ngật đầu: "Đúng, sau đó em liền chuyển trường. Sau này, em lại gặp được anh."
"Em xem," Đường Tốn khẳng định mị lực của cô, "Anh vừa gặp được em, giống như trúng thuốc, mã bất đình đề (ngựa không dừng vó) chạy tới bên cạnh em."
Chu Hạ ngẫm nghĩ, ngoại trừ lần đầu tiên mình chủ động đi tìm anh, những lần sau đó đều là anh hẹn cô. Cô gãi gãi cái cằm xem như đồng ý với lời nói của anh, "Thì ra em lợi hại như vậy."
Đường Tốn nói: "Cho nên thời cấp ba em hoàn toàn không cần lo lắng những nhân tố bên ngoài, khi đó anh khẳng định cũng sẽ thích em giống như bây giờ."
"Dù sao bây giờ ở cùng một chỗ cũng giống nhau." Chu Hạ nhún vai nói.
Chu Hạ nghĩ, cô là người chậm chạp, năm đó tình địch và Tiêu Thần Thần đều chỉ là cái cớ. Cho dù bây giờ, hai lần chủ động khi gặp mặt Đường Tốn, cũng bởi vì có lịch sử tám năm thầm mến, nếu không cô vẫn sẽ là con rùa đen rụt đầu.
Từ đầu đến cuối, cô hy vọng bản thân có thể bước ra một bước, còn chín mươi chín bước còn lại là Đường Tốn đi.
Tóc Chu Hạ đặc biệt mềm, sau khi kéo rèm cửa, ánh mặt trời lúc hoàng hôn màu hổ phách chiếu lên ban công, chiếu lên từng lọn tóc của cô, Đường Tốn sờ sờ, cúi đầu hỏi bên tai cô: "Vậy em có hy vọng trước kia anh biết em không?"
Không đoán được suy nghĩ của anh, Chu Hạ nói: "Không hy vọng."
Trong lòng Đường Tốn thở dài, không tiếp tục hỏi mà hôn lên đuôi mắt cô.
Nơi đó lông mi vừa dày vừa dài, nhẹ nhàng như cánh bướm khiến nhịp tim anh đập rất nhanh.
Chu Hạ là của anh, mặc kệ trước kia hay là hiện tại.
Chu Hạ toàn thân trần trụi quỳ trên giường, cơ thể đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp, đỉnh đồi bị cắn đến sưng đỏ đang rũ xuống, eo thon như cành liều, cong cong yêu kiều.
"Vào, vào đi..."
Cái ௱ôЛƓ đẩy lên rất cao, cánh ௱ôЛƓ được tách ra hai bên, hai cánh hoa đỏ ửng nhiễm một tầng chất lỏng, nhỏ giọt lên ga giường.
Đường Tốn dùng sức xoa nhẹ một cái, chất lỏng ướt đẫm tay, anh dùng mấy động tác liền giải phóng bộ phận đàn ông vừa to vừa nóng, eo trầm xuống, thanh cứng rắn liền cắm thẳng vào bên trong.
"Ừm..." Chu Hạ hóp bụng lại, bụng dưới vừa căng vừa trướng khiến cô sảng khoái đến từng lỗ chân lông, "Thật tuyệt..."
Cách thời gian bọn họ ℓàм тìин lần đầu cũng đã hai tuần, hai tuần này Đường Tốn giống như sói đói chưa được ăn no, hận không thể thời thời khắc khắc đều được chôn vùi trong cơ thể Chu Hạ.
Chu Hạ cũng thế.
Hai người chuyển động nhịp nhàng với nhau, giống như trời sinh ở cùng một chỗ, linh hồn cùng cơ thể kết hợp hoàn mỹ khiến người ta thèm khát.
Đường Tốn đi vào rồi ngừng lại khiến Chu Hạ ngứa ngứa, cô thít chặt bên trong liền khiến Đường Tốn muốn ngừng mà không ngừng được.
Vật nam tính cứng rắn chôn sâu bên trong động hoa, Đường Tốn nâng ௱ôЛƓ rút ra rồi lại tiến vào, tần suất nhịp nhàng ba nông một sâu khiến hai cánh hoa của Chu Hạ run rẩy không ngừng: "Ưm... a.."
"Hạ Hạ sao lại chặt thế?" Chặt đến mức anh không dám ngừng lại, chỉ sự ngừng lại bị kẹp cho tước νũ кнí đầu hàng.
Chu Hạ cắn chăn, không thể nói ra lời, nằm sấp xuống tiếp nhận mưa gió sau lưng. Hai túi ngọc trĩu nặng đập vào ௱ôЛƓ từng cái từng cái một khiến cô đau đau, lại cảm thấy hơi ngứa, chỉ có thể không ngừng xoay ௱ôЛƓ để vật cứng rắn của anh cắm vào thật sâu.
Trong mật động ấm áp như gió xuân, Đường Tốn đè cơ thể xuống hôn lên sống lưng Chu Hạ, đưa tay chụp lấy hai gò đồi đang đung đưa khiến hai quả anh đào mẫn cảm bị cọ sát sưng đỏ. Anh dứt khoát lật cơ thể cô lại, bên trong Chu Hạ bỗng nhiên co thắt, như có vô số miệng nhỏ gặm cắn trên thanh nam tính đang nổi gân xanh, phần đỉnh quy đầu không khống chế được tràn ra một ít dung dịch.
"Đừng..." Bị đổi sang tư thế khác, Chu Hạ không kịp chuẩn bị liền tiết ra.
Đường Tốn mạnh mẽ tiến vào, Chu Hạ bị tình dục làm cho không còn sức lức, cơn sóng cao trào ập đến khiến cô có cảm giác hơi đau, cô ôm lấy eo Đường Tốn, mặc cho hồng thủy tràn lan, "Đường Tốn... Đường Tốn..."
"A..."
Nước quá nhiều quá nóng, bên trong động hoa lại chặt chẽ, Đường Tốn không nhịn được nữa, nâng cao một chân Chu Hạ lên rồi đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào, lần tiến vào cuối cùng ôm chặt lấy cô, khoái cảm khiến anh hô hấp dồn dập, тιин ∂ị¢н bắn ra như bão tố, anh thở hắt ra một cái, ngã thẳng lên người Chu Hạ.
Chu Hạ vẫn đang trong cơn sóng cao triều, bên trong động hoa bị тιин ∂ị¢н bắn đến nóng bỏng, cô vô thức giật giật, một lần nữa vật nam tính bất thình lình tỉnh dậy bên trong.
Chân dài bị nâng trên vai Đường Tốn, lại một vòng chiến đấu.
...
Một lần ℓàм тìин từ lúc còn hoàng hôn đến khi đêm đen như mực, Chu Hạ quá mệt mỏi, chỉ có thể ghé vào trong иgự¢ Đường Tốn, nhắm mắt không nói gì.
Trong bóng tối, Đường Tốn vuốt ve gương mặt Chu Hạ, cô nằm ngủ say sưa, đôi mắt anh giống như ánh trăng mới lên, chiếu sáng rạng rỡ.
Chu Hạ trước kia đã thích anh.
Anh thì có khác gì đâu chứ?