Đường Tốn dùng đầu ngón tay móc móc bên trong hoa động, Chu Hạ nâng eo đẩy đẩy Ⱡồ₦g иgự¢ anh, không thể kiềm chế mà vô thức cong chân. Hai cánh hoa theo đó mở ra, ngược lại càng giúp ngón tay ra vào thuận lợi.
"Đường Tốn... Ừm..." Chu Hạ gọi.
"Ừm?" Chậm rãi hôn một đường xuống dưới, tại phần rốn hôn ʍúŧ một vòng, trong lòng bàn tay nháy mắt càng ướt đẫm.
Làm sao có thể ra được nhiều nước vậy. Đường Tốn nghĩ.
Chu Hạ lờ mờ đoán được anh muốn làm gì, bên cạnh xấu hổ thì càng nhiều hơn là mong đợi. Cô nghĩ may mà hôm nay về nhà đã tắm rửa một lần.
Đường Tốn dùng tay tiếp tục khiến Chu Hạ cong chân lại, nụ hôn ẩm ướt rơi vào khu vườn bí mật, chóp mũi cọ sát có chút ngưa ngứa, lúc ngậm lấy hạt châu đang run rẩy, anh không khỏi tăng thêm vài phần sức lực.
"Á." Nơi đó tựa như có chốt mở, bị Đường Tốn ngậm vào liền tuôn một lượng lớn mật dịch, Chu Hạ sắp hỏng rồi, bụng dưới co thắt dồn dập rồi bắn ra.
"Nhanh vậy sao? " Đường Tốn hút sạch mật dịch vừa chảy ra, gương mặt bị dính nước hơi óng ánh, anh cũng không để ý, tiếp theo chiếm lấy hai cánh hoa mềm mại, nhẹ nhàng cắn ʍúŧ, vốn là nước đang ngừng chảy lại theo khe hẹp tràn ra ngoài.
Lặp đi lặp lại kích thích nhiều lần khiến bụng Chu Hạ co thắt dữ dội, mồ hôi chảy ra ướt đẫm, chiếc lưỡi linh hoạt luồn vào lối đi chỉ có quy đầu từng ra vào, chân cô bị giữ lại không thể cử động, nhưng cô muốn ôm cái gì đó, thế là Chu Hạ vội vàng chộp lấy cái gối siết chặt trong иgự¢.
Hơi lạnh từ sợi tổng hợp ma sát vào đầu иgự¢ đã dựng thẳng, Chu Hạ vừa mới cảm nhận được thì phía dưới Đường Tốn lại đang dùng lưỡi bắt chước vật đàn ông ra ra vào vào mị huyệt từng cái từng cái một.
Trên dưới đều bị kích thích.
Cái lưỡi ra vào bên trong vách hang kiều mị yếu ớt, Đường Tốn khống chế lực đạo đẩy qua đẩy lại, bên trong miệng tràn ngập mùi hương tình dục. Khu vườn dưới mũi bị thấm ướt hoàn toàn, anh ép chặt lấy ga giường để kìm nén bản thân, mắt thấy Chu Hạ sắp đạt đến cao trào, anh tại điểm giới hạn rút đầu lưỡi lại, đột nhiên bắt lấy tay Chu Hạ nắm chặt vật đàn ông của mình.
Chu Hạ trải qua hai lần kinh nghiệm, vật cứng rắn vừa cọ vào tay liền tự giác chuyển động.
Chỉ là lần này vật đó trong tay so với lần trước càng thêm nóng hổi, bàn tay to lớn của Đường Tốn vẫn còn đang phủ trên tay cô, Chu Hạ cũng chỉ bị động lặp lại theo động tác.
Trong lòng bàn tay có phải đã trầy da rồi hay không?
Cô vừa nghĩ tới, Đường Tốn liền đem vật cứng rắn của anh rút ra, bản thân cũng gia tăng tốc độ và sức lực lên xuống.
"Ách!"
Một dòng тιин ∂ị¢н ấm nóng như bão tố phun ra, bắn đầy lên bụng Chu Hạ...
Tối hôm đó, hai người nhẹ nhàng vui vẻ, ôm nhau ngủ say.
Đường Tốn trở về thành phố B
Còn Trình Cảnh bị đánh gãy một cái xương sườn, được đưa vào bệnh viện.
Đêm hôm đó, là Chu Hạ gọi xe cứu thương.
Trình Cảnh có lẽ không biết, hoặc có lẽ biết nhưng giả bộ không biết. Dù sao từ sau đêm đó, anh ta liền không nói chuyện với Chu Hạ, ngay cả ánh mắt giao nhau cũng không có.
Trình Dị Minh có hỏi Trình Cảnh là ai ra tay, Trình Cảnh chỉ nói trước kia đắc tội với người ta. Trình Dị Minh cũng biết trước kia anh ta tương đối du côn, liền không hỏi thêm nữa.
Chuyện này cứ như thế mà khép lại.
Trình Cảnh xuất viện trước một ngày sang năm mới.
Chu Hạ chủ động muốn đưa cơm cho Trình Cảnh, còn khiến Chu Hân ngạc nhiên mãi. Dù sao bà cũng sống đến từng này tuổi, vẫn nhìn ra được quan hệ giữa Chu Hạ và Trình Cảnh thật chẳng ra sao.
Chu Hạ nhận hộp giữ nhiệt: "Con đi rồi về ngay."
Hôm nay ánh nắng rất đẹp, Chu Hạ không quàng khăn cũng không cảm thấy lạnh, đi trên đường nhanh nhẹn thêm mấy phần.
Đi tới cửa phòng bệnh, Chu Hạ chậm lại bước chân.
Lúc đi vào, Trình Cảnh đang chợp mắt. Chu Hạ thấy lông mi của anh ta đang run rẩy.
"Cơm tôi đặt ở đây." Đặt hộp cơm ngay ngắn, Chu Hạ đứng thẳng lên, "Hôm nay tôi tới là muốn xin lỗi anh."
Trình Cảnh không nói lời nào.
"Tôi xin lỗi, Đường Tốn ra tay hơi nặng. Thật xin lỗi." Chu Hạ cúi đầu một cái, "Nhưng lúc trước anh làm cái loại chuyện kia, thật sự chạm tới ranh giới cuối cùng của tôi. Mà tôi cũng không phải là người rộng lượng, chính là hẹp hòi cực kỳ, căn bản chưa từng có suy nghĩ muốn tha thứ cho anh. Nhưng Đường Tốn là bạn trai tôi, anh ấy đã thay tôi ra mặt, tôi cũng sẽ không thể tiếp tục hẹp hòi nữa. Cho nên, lần này bỏ qua, chúng ta không ai nợ ai, cũng không liên quan đến nhau, mệnh ai người đó sống. Tôi nói xong rồi, cứ như vậy đi."
Trình Cảnh vẫn không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.
Chu Hạ biết anh ta nghe được, cô đi tới cửa, "Anh nhớ ăn cơm, cố gắng dưỡng thương, mẹ và dượng vẫn chờ anh trở về ăn tết."
...
Sau khi Chu Hạ đi, Trình Cảnh nhìn một cành khô đung đưa ngoài cửa sổ, xuất thần thật lâu.
Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Chu Hạ, liền muốn có được cô.
Chu Hạ xinh đẹp hơn những bạn gái trước của anh ta.
Trình Cảnh là người rất đào hoa, cấp hai đã bắt đầu không ngừng đổi bạn gái. Nữ sinh xung quanh đều biết anh ta hoa tâm, nhưng vẫn không chống lại được dáng dấp đẹp trai của anh ta, còn có mị lực của đồng tiền, ai cũng muốn ngã nhào vào người anh ta.
Lớp mười hai năm đó, Chu Hạ xuất hiện, anh ta thu lại tâm tư.
Đây là lần đầu tiên anh ta theo đuổi một người.
Chỉ là cách thức theo đuổi tương đối độc đáo, đó chính là không ngừng gây phiền toái cho Chu Hạ.
Nào biết khéo quá thành vụng, cũng khiến Chu Hạ ghét bỏ anh ta, anh ta liền thu liễm lại, chỉ yên lặng quan sát cô, không có hành động nào khác.
Sau khi thi xong đại học, Trình Dị Minh cùng Chu Hân kết hôn.
Trình Cảnh nửa vui nửa buồn.
Vui là hai người có thể tiếp xúc gần gũi, buồn là hai người có thêm một tầng quan hệ trước pháp luật.
Nhưng sau này, vui, cũng thành buồn — Chu Hạ lên đại học cực ít về nhà.
Mấy năm qua đi, Trình Cảnh kết giao với rất nhiều bạn gái, hoặc nhiều hoặc ít đều cùng Chu Hạ có ba phần giống nhau.
Cũng không phải anh ta thích Chu Hạ đến mức khắc cốt ghi tâm. Đơn giản bởi vì, không chiếm được, cô liền trở thành ánh trăng sáng, nốt chu sa trong lòng anh ta, làm sao cũng không thể quên.
Sự kiện trộm ҨЦầЛ ŁóŤ một năm trước, thật sự là ngoài ý muốn.
Ngày đó Trình Cảnh uống say, đi nhầm phòng.
Khi anh ta tỉnh lại may mắn Chu Hạ không ở nhà, ôm cái trán đi ra, anh ta thấy cái cái ҨЦầЛ ŁóŤ bên cạnh ghế salon.
Hẳn là của Chu Hạ sau khi đi chưa kịp cất.
Đây là ҨЦầЛ ŁóŤ của Chu Hạ.
Trình Cảnh ngón tay khẽ động, ma xui quỷ khiến thế nào lại cầm về phòng mình.
Có lần thứ nhất, liền có vô số những lần sau. Chu Hạ luôn luôn không về nhà, Trình Cảnh lại luôn dựa vào hành vi tà ác này nhớ tới cô.
Một mặt anh ta phỉ nhổ mình, mặt khác lại cầm trộm về nhiều hơn, khi đã quá rõ ràng, anh ta muốn trả về. Không nghĩ tới anh ta mới lấy đồ từ tủ quần áo mình ra, ngoài cửa liền rầm một cái. Anh ta có tật giật mình, lập tức đi xem, đúng là Chu Hạ.
Trình Cảnh tê liệt Chu Hạ không hề phát hiện, nhưng Chu Hạ mấy ngày sau đều xa cách lạnh lùng thật sự khiến anh ta tuyệt vọng.
Cô biết. Nhưng anh ta còn muốn tiếp cận cô.
Không ngoài dự liệu, các hành động tiếp cận đều khiến Chu Hạ vô cùng phản cảm. Anh ta biết sai, nhưng chính là không nhẫn xuống được.
Trình Cảnh cảm giác, mình đúng là bệnh rồi.
Sau đó, sự biến thái của anh bức Chu Hạ về thành phồ B.
Lại sau đó, Chu Hạ nói mình có bạn trai, hơn nữa còn muốn cùng người kia ở khách sạn.
Trình Cảnh giận điên lên, anh ta thậm chí nếm được cảm giác bị phản bội. Vì để khiêu khích, anh ta lại giẫm lên vết xe đổ, mang hết tất cả đồ nhỏ của Chu Hạ xếp trong tủ quần áo về phòng mình.
Đương nhiên anh ta hiểu rõ, điều này ngược lại sẽ càng đẩy Chu Hạ ra xa.
Nhưng như thế cũng tốt, để anh ta triệt để hết hy vọng, từ sau khi anh ta bị Đường Tốn đánh trước mặt Chu Hạ, là anh ta biết mình không còn cơ hội.
Để cô chán ghét mình, cũng rất tốt.
Mà Chu Hạ thì sao?
Không có anh ta cố ý thăm dò và tiếp xúc, anh ta nhìn ra được, trong năm này cô trải qua rất vui vẻ.
Trung tuần tháng hai, gió xuân lạnh thấu xương, không hề có chút hơi ấm.
Con đường ở thành phố B vắng vẻ, gió lạnh thổi, lá khô bay đầy trời.
Chu Hạ nắm tay nhét vào trong áo khoác, kéo vali hành lý, về đến nhà, bật lò sưởi lên mới thở phào nhẹ nhõm.
Đường Tốn một lúc nữa sẽ tới đón cô, muốn dẫn cô đi gặp mấy người bạn.
Vì muốn để lại ấn tượng tốt với bạn anh, Chu Hạ đã cắn răng đem áo khoác lông đổi thành áo khoác bình thường.
Kết quả là, Đường Tốn đem áo khoác của anh phủ lên người cô.
"Đi lên thay."
Nét mặt anh nghiêm túc, Chu Hạ không dám manh động, khoác áo của anh lên nhà đổi áo lông. Lúc xuống cô ôm theo áo khoác của anh, đi cà nhắc mặc vào cho anh, nịnh hót nói: "Bạn trai nhà em thật đẹp trai quá."
Đuôi mắt Đường Tốn cong cong, nhịn xuống, "Sau này đừng mặc ít như thế."
Chu Hạ gật đầu giống gà con mổ thóc, cúi người lên xe, động tác lưu loát thắt dây an toàn, "Hôm nay muốn đi gặp bạn mà em đã gặp qua sao?"
"Gặp qua hai người. Trang Hà và Lộ Chước, Tiêu Thần Thần và chồng cậu ta ra nước ngoài chơi còn chưa quay về. Còn có một người, em chưa nghe qua, tên là Nhạc Tri."
"Nhạc Tri? Cái tên này rất hay, nghe đã cảm thấy có văn hóa."
Đường Tốn cười cười: "Cậu ta là cái người học kém nhất trong nhóm bọn anh."
Chu Hạ: "..."
Địa điểm gặp mặt là hội sở Kiều Đình nổi danh thành phố B.
Chu Hạ ăn mặc dày cộp đi theo sau lưng Đường Tốn. Không ai ngăn cản, bọn họ một đường đi lên, đến một phòng bao ở tầng cao nhất.
Thật ra trước khi đi vào Chu Hạ đã tưởng tượng ra khung cảnh ba người ngồi quanh một chiếc bàn đàm luận về xu thế tài chính gần đây. Nhưng sau khi bước vào, Chu Hạ liền trầm mặc.
"Vương tạc!" (*)
(*) Ý chỉ con bài lớn nhất
Chu Hạ chưa từng nghe qua chủ nhân của âm thanh này, đoán chừng anh ta chính là Nhạc Tri.
Vẫn là Lộ Chước phát hiện ra bọn họ, anh ta vẫy tay: "Ầy muội tao tới, đổi sang mạt chược, đổi sang mạt chược!" Cuối cùng anh ta lại hướng Chu Hạ nhướng mày: "Này, em dâu, lại đây gặp mặt."
Chu Hạ: "..."
Bên cạnh Lộ Chước là một cô gái, mắt to mũi cao cằm nhọn, ăn mặc hở hang, áo khoác để trên đùi, yên lặng nhìn cô.
Cô gái này Chu Hạ nghĩ một lúc, rốt cuộc cũng nhớ ra gặp cô ta ở đâu, hiện nay là tiểu hoa đán mới xuất hiện Địch Khởi Nguyệt, rất hot.
Bên cạnh Lộ Chước là Trang Hà cô đã gặp qua ở bệnh viện, giống Nhạc Tri đều không mang theo người tới, trong tay hai người đều cầm một điếu thuốc.
Trang Hà đeo kính mắt hút thuốc, rất giống phần tử lưu manh giả danh tri thức, khuôn mặt Nhạc Tri sau nàn khói mỏng, diện mạo có phàn nữ tính nhưng bên dưới áo sơ mi và cơ bắp lộ ra không hợp nhau, khiến Chu Hạ vô thức nhìn vào cánh tay Đường Tốn.
"Giới thiệu một chút, Chu Hạ." Đường Tốn lướt qua Lộ Chước và Trang Hà, "Nhạc Tri."
"Xin chào."
Nhạc Tri nhước mày hất cằm, "Xin chào."
Nếu như vừa vào cửa không nghe thấy "Vương tạc", Chu Hạ thật sự cảm thấy anh ta là một tên cơ bắp nho nhã.