Chu Hạ nhìn đồ ăn rồi mới nhìn Đường Tốn.
Đường Tốn nói: "Đây là bữa tối dưới ánh nến ta chuẩn bị cho em."
"Anh đang lấy lòng em ư?" Chu Hạ kiêu ngạo hất cằm lên hỏi.
Đường Tốn quỳ gối, cung kính nói: "Đúng vậy, phù thủy đại nhân."
"Phù thủy đại nhân?" Chu Hạ kinh ngạc nhìn anh, lúc này mới phát hiện anh mặc một bộ quần áo cung đình, tơ lụa màu trắng thêu những hoa văn màu vàng tinh xảo, dưới ánh nến càng thêm rực rỡ, trang phục rất quen mắt.
Chu Hạ bị ánh sáng làm đau mắt, cô cúi đầu, nhìn thấy mình khoác áo choàng đen, chân váy dưới áo choàng rất ngắn, gần như không che được bắp đùi.
Đây là chuyện gì?
Không để cô suy nghĩ nhiều, mu bàn tay nóng lên, Chu Hạ vô thức rút tay về liền bị Đường Tốn kéo lại.
Anh dùng vẻ mặt bị tổn thương hỏi cô: "Em không thích ta sao?"
Thích, thích! Chu Hạ nói ở trong lòng.
Nhưng trên miệng cô lại nói: "Xem biểu hiện của anh." Thái độ cao ngạo lạnh lùng như đang cảm thông cho sinh vật nhỏ bé.
Chu Hạ sợ Đường Tốn tức giận, chưa từng nghĩ sau khi anh nghe xong cười còn phóng đãng hơn cả ánh nến: "Đương nhiên, ta sẽ phục vụ phù thủy đại nhân thật tốt."
Lại nghe được "phù thủy đại nhân", Chu Hạ hình như hiểu ra cái gì, cô thăm dò mở miệng: "Anh là hoàng tử?"
"Đúng vậy, ta là hoàng tử chỉ thuộc về em."
Khuôn mặt tuấn tú phản chiếu trong đôi mắt của Chu Hạ, cô bị câu nói tự kỷ này làm cho tâm tư rối loạn.
Lông mày nhỏ nhắn không tự chủ nhíu lại, mị nhãn như tơ, cúi đầu thì thầm bên tai anh: "Vậy anh cố gắng phục vụ em đi."
Chu Hạ niệm một câu chú ngữ mà đến bản thân cũng không nghe rõ, theo âm thanh 乃úng tay, cô cùng Đường Tốn trần trụi ngã trên giường.
Lông mi của Đường Tốn rất dày, tạo thành một cái bóng dưới mi mắt, Chu Hạ nghĩ nghĩ, đôi mắt anh trong khoảng khắc này, gọi là thành kính.
"Ta có thể hôn em không?"
Chu Hạ mất tự nhiên ừm một tiếng.
Môi anh giống như thạch, mềm mềm, lành lạnh, Chu Hạ lè lưỡi, liếm viền môi bên trên, có vị bạc hà.
Thân dưới của Đường Tốn bị sự chủ động của Chu Hạ mà siết chặt, anh nghiêng đầu, chôn ở bên cổ Chu Hạ ʍúŧ một cái thật mạnh, Chu Hạ đau đến co người, anh lại càng dùng sức ʍúŧ.
"...Đau đấy."
"Vậy ta sẽ nhẹ hơn." Bàn tay của Đường Tốn rất to, bao trùm lên con thỏ lớn mềm mềm, vừa vặn lấp đầy. Tim anh run lên, đột nhiên cúi đầu cắn một cái vào bầu иgự¢ cô, đầy đặn, thích quá.
Cảm xúc dưới tay quá tuyệt, Đường Tốn nắn đi nắn lại, trong lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi. Anh nâng bầu иgự¢ lên, giống như động tác vắt sữa, trái một miếng phải một miếng, ăn đến quên cả trời đất.
Anh rất dịu dàng, Chu Hạ bị làm cho toàn thân tê dại, khu vườn bí ẩn bại lộ ngoài không khí mấp máy, có chất lỏng chảy ra, cô theo bản năng nhấc chân kẹp chặt eo Đường Tốn.
Cánh hoa hai bên theo hai chân mở rộng mà lộ ra bên ngoài, huyệt động tinh tế mở ra một cái miệng nhỏ. Đường Tốn nâng ௱ôЛƓ, vật đàn ông nóng bỏng bừng bừng khí thế đâm vào viên trân châu nhỏ, bụng ép lại khiến viên trân châu càng thêm sưng đỏ cứng rắn; sau đó anh dùng ngón giữa ra vào nơi tư mật của cô vàì cái, nghe thấy tiếng ՐêՈ Րỉ của Chu Hạ anh lại càng ra sức thể hiện.
Rút ngón giữa ra, mật hoa kéo thành sợi thật dài bị đứt giữa không khí, rơi trên vật cứng to lớn đang nổi gân xanh, phát ra ánh sáng trong suốt.
"Ta vào được không?" Anh hỏi.
Chu Hạ xấu hổ, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Tùy anh."
Được ý cho phép, Đường Tốn đỡ vật nóng bỏng chậm rãi tiến vào động hoa đã được mở rộng, đầu tiên là quy đầu bị nuốt vào, sau đó phần thân cũng được bao quanh trong sự ấm áp, anh đẩy vào hoàn toàn, trơn ướt, vật đàn ông của anh mới tiến vào một nửa đã khiến anh cảm thấy sướng đến phát điên.
Chu Hạ luôn thấy thiếu mất thứ gì, chưa kịp tìm hiểu đến cùng đột nhiên bị Đường Tốn đâᗰ ᗰạᑎᕼ khiến cô chấn động nỗi không còn sức để nói.
Vừa mới tiến vào, Đường Tốn chỉ định thăm dò chọc chọc mấy cái, đợi khi quy đầu mở một lối nhỏ bên trong, anh mới thong thả đưa đẩy. Động hoa đỏ hồng bị làm đến sưng đỏ, thanh cứng rắn rút ra đẩy vào mang theo chất lỏng ở nơi hai người kết hợp, một mảng lầy lội giống như lũ lụt, mảnh cỏ thưa thớt gặp được khu rừng rậm rạp, đâm phần bắp đùi ngứa ngứa, Chu Hạ kẹp chặt chân cũng không thể cản được thế tiến công mãnh liệt của anh.
"Chậm một chút..."
"Phù thủy đại nhân không thấy thoải mái sao?" Mồ hôi của Đường Tốn rơi như mưa, cặp ௱ôЛƓ cơ bắp tạo một độ cong hoàn mỹ, vật to lớn nhấn sâu vào vào khiến hai túi tinh cầu hưng phấn run rẩy đập vào động hoa... Quá tuyệt vời.
Chu Hạ nghe xong "phù thủy đại nhân" đã cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cô nâng eo nghênh hợp Đường Tốn tiến vào, cắn lỗ tai anh: "Gọi em là Chu Hạ."
"Hạ Hạ đại nhân?"
Chu Hạ: "..." Em có phải trẻ con đâu.
Cô nhàn nhạt liếc anh một cái, lười muốn sửa lại, dứt khoáng cùng Đường Tốn trầm mê trong sự "tình" này.
Thân dưới sau khi bị mở ra chưa thể khép lại được, hơi đau đau, Chu Hạ chỉ cảm thấy mình bị xẻ làm hai nửa nhưng Đường Tốn giống như mấy trăm năm mới biết đến mùi thịt, càng làm càng hăng, đưa đưa đẩy đẩy khiến cô tràn cả nước mắt.
Sâu trong hoa tâm hình như có một chốt mở, Đường Tốn hưng phấn đâm một cái mở ổ khóa ra, cái đầu to lớn của cây nấm liền thò vào trong động, nơi đó là một biển ấm áp, mỗi lần xông vào đều có thể tạo lên một trận phong ba.
Cơ thể lên đỉnh hai lần, Chu Hạ cảm thấy sắp không chịu được nữa, cô bắp đầu thút thít xin tha: "Xin anh... bắn ra."
Chân mày của Đường Tốn nhướng cao, anh nâng eo Chu Hạ lên, nhìn hai con thỏ lớn nhảy nhảy, lắc eo một cái, phía dưới đưa đẩy càng lúc càng nhanh, thanh to lớn đưa vào thật sâu trong động hoa chơi đùa, ngay khi chuẩn bị bắn ra —
"Rầm."
Chu Hạ ᴆụng trúng đầu.
Cô xoa xoa đầu mở mắt, trước mắt là một mảng đen kịt, bên người trống rỗng. Hoàng tử của cô đâu? Ánh nến của cô đâu?
Chỉ là một giấc mộng xuân.
Mộng xuân lâu ngày không gặp.
Lấy gối đầu kẹp giữa hai chân ra, phía dưới ẩm ướt hơi khó chịu, Chu Hạ nhấc chăn chuẩn bị xuống giường, chân giẫm lên sàn nhà bằng gỗ lạnh băng kích thích thần kinh khiến cô tỉnh táo hơn nửa.
Tắm rửa đơn giản xong, Chu Hạ không bật đèn, lần mò trong bóng tối xuống bếp tìm nước uống.
Nước ấm chảy vào cổ họng, cô mân mê vị ngọt ngào trong cổ, vui vẻ.
Hôm nay Đường Tốn nói, anh vẫn luôn không có bạn gái.
Giống như cô.
*
Gió nổi lên, có lá ngân hạnh nhẹ nhành dán vào bắp chân cô, cô bị mái tóc bay làm rối mắt: "Cậu chưa từng tới đây? Nhưng không phải cậu có bạn gái sao?"
"Sao cậu biết tôi có bạn gái?" Đáy mắt Đường Tốn lóe lên một tia giảo hoạt.
"Chính... mọi người đều biết mà." Chu Hạ sờ sờ lỗ tai, lại nhấn mạnh, "Cậu và Tiêu Thần Thần, mọi người đều biết cả."
"Tiêu Thần Thần? Cậu ta không phải bạn gái của tôi."
Chu Hạ kinh ngạc: "Nhưng tất cả mọi người đều nói vậy, mà các cậu cũng không phủ nhận."
"Tại sao phải phủ nhận?" Đường Tốn nhìn cô, ánh mắt sáng rực, "Không phủ nhận có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức. Tiêu Thần Thần cũng vậy, người cậu ta thích không phải tôi, chúng tôi đều cần một lá chắn."
Lượng tin tức quá lớn, Chu Hạ hơi hoảng hốt. Cho nên khi đó tờ giấy Tiêu Thần Thần trả lời cô, thật ra là trả lời một cái phiền phức... Mà cô vì điều này, vẫn không dám mở lời với Đường Tốn.
"Vậy, lớp mười hai có một thời gian, hai người ra nước ngoài... bởi vì cái gì?"
Đường Tốn liếc cô một cái: "Cậu biết nhiều ghê."
Chu Hạ cười ngượng ngùng, tìm bừa một cái cơ: "Lúc ấy tất cả mọi người đều bàn luận."
Có lẽ tâm trạng đêm nay của Đường Tốn khá tốt, anh rất kiên nhẫn, nói: "Năm đó Tiêu Thần Thần lén lút ra nước ngoài tìm Hà Niên tỏ tình, lúc tôi đi theo kéo cậu ta về nước phải ở lại nước ngoài mấy hôm mà thôi."
"Tìm Hà Niên tỏ tình?"
"Chính là chồng hiện giờ của cậu ta." Đường Tốn dừng một chút, "Cậu ta kết hôn rồi."
Chu Hạ nghĩ tới ngày mưa hôm đó, Tiêu Thần Thần nói với cô câu nói không giải thích được kia.
"Lúc đầu vốn định chờ đợi, nhưng cậu xuất hiện, cho nên tôi không muốn đợi thêm nữa, gặp mưa cũng không phải vấn đề lớn, huống chi còn có ô."
Chu Hạ đã hiểu ý tứ của cậu ta.
Ngày đó Tiêu Thần Thần đang lựa chọn.
Nếu như Chu Hạ không xuất hiện, cậu ta sẽ chờ mưa tạnh, chờ đến khi người đó về nước; nhưng Chu Hạ xuất hiện, cho nên cậu ta quyết định ra nước ngoài tìm người đó tỏ tình, dù sao xấu nhất cũng là bị người đó cự tuyệt mà thôi.
Năm ngón tay Chu Hạ siết chặt vào băng ghế đá, cô cẩn thận hỏi: "Vậy còn cậu, bây giờ cậu có bạn gái không?"
"Không có. Vẫn luôn không có."
Học kỳ một lớp mười hai, vì muốn học sinh có thể trưởng thành khỏe mạnh mà Đằng Hạnh đặc biệt mở ra một tiết học về tâm lý, gộp hai lớp thành một tiến hành giảng dạy ở hội trường lớn.
Lớp sáu ban tự nhiên của Chu Hạ được sắp xếp với lớp năm ban tự nhiên bên cạnh cùng học tiết tâm lý.
Đường Tốn học ở lớp năm.
Lúc lớp trưởng Diệp Sướng tuyên bố tin tức này, Chu Hạ đang cầm cán 乃út âm thầm tăng thêm lực.
Cùng học chung?
Cô cắn cắn môi dưới không để ý cười quá rõ ràng, đề toán trước mắt liền trở nên dễ dàng, cô bắt đầu mong đợi đến thứ sáu.
Lúc diễn ra tiết học đầu tiên về môn tâm lý, Chu Hạ có biểu hiện tích cực trước nay chưa từng có, sớm tới hội trường chiếm vị trí hẻo lánh nhất ở hàng cuối — chỗ này có thể thuận lợi nhìn ngắm Đường Tốn.
Đường Tốn rất nhanh tới lớp, lúc ấy chỗ ngồi đã gần đầy, phóng tầm mắt nhìn qua, chỉ có vị trí bên phải Chu Hạ có hai ghế trống dễ nhìn thấy.
Lúc này Chu Hạ đang cúi đầu đọc sách, có một dòng chữ viết như thế này: "...Mối tình đầu tác động lớn tới tình cảm của con người, mọi người thường không thể quên được mối tình đầu, nó cũng ảnh hưởng nhất định đối với tình yêu sau này."
Thần kinh của Chu Hạ căng thẳng vô cùng, lúc khẩn trương khiến sự chú ý của cô đặc biệt tập chung, cô tỉ mỉ đếm, câu này có bốn mươi mốt chữ, mỗi chứ đều như bánh kẹo bị sâu mọt gặm nhấm, ngọt đến phát ngán.
Chu Hạ cảm thấy Đường Tốn chính là mối tình đầu của mình.
Sau đó bên cạnh liền truyền đến tiếng động.
Khóe mắt của Chu Hạ nhanh chóng quẹt qua, không phải ai khác, chính là Đường Tốn.
Cô ngồi ở bên trong phía bên trái, Đường Tốn ngồi ở giữa, mà người đi cùng cậu ngồi phía bên phải cạnh hành lang.
Đây là... lúc viết chữ sẽ không cẩn thận ᴆụng vào khủy tay.
Chu Hạ vô cùng thỏa mãn, cô không dám ngẩng đầu, chỉ yên lặng nhìn trang sách kia.
Người qua đường Giáp ᴆụng ᴆụng Đường Tốn, nhỏ giọng nói: "Tốn ca, bên cạnh cậu là hoa khôi của trường đó."
Đường Tốn mặt không cảm xúc, thậm chí cả ánh mắt cũng không nhìn Chu Hạ, cậu nhàn nhạt liếc người qua đường Giáp một cái: "Cho nên cậu muốn đổi chỗ với tôi sao?"
Người qua đường Giáp chỉ cảm thấy phía sau toát mồ hôi lạnh, giống như bị người ta uy Hi*p, cậu ta nuốt nước bọt, "...Ấy cũng không cần đâu."
"Ừm."
Đường Tốn đưa mắt rời đi, người qua đường Giáp thở hắt ra.
Mặt mũi cậu ta xị xuống, không phải lúc trên đường chỉ hỏi về cái đề vật lý thôi ư, sao lại ngồi cạnh hai cái núi băng thế này.
Vốn dĩ bộ mặt của hai lớp ngồi cùng một chỗ đã bị bàn luận một phen. Nhưng ai ngờ sau khi bọn họ ngồi chung, một người cúi đầu đọc sách, một người khoanh tay ngồi im thin thít, mà cái người ngồi bên cạnh hai người kia mặt mày bí xị, trong nháy mắt liền tiêu tan tính Bát quái của quần chúng.
Nhưng ngẫm lại đúng là, núi băng cùng núi băng sao có thể ở cùng chỗ chứ?
...
Chương 01: Khóa tâm lý.
Giáo viên không giảng bài mà tìm một bộ phim cho cả lớp xem.
Tên phim là gì, Chu Hạ không còn tí ấn tượng.
Cô chỉ nhớ, đèn trong phòng học được tắt hết, ánh sáng từ màn chiếu hắt ra chiếu lên gò má của cậu khiến cậu trông vô cùng đẹp trai. Cô ngồi lùi ra sau, vừa đúng có thể nhìn thấy đường nét tinh tế trên khuôn mặt cậu, còn có cái mũi cao thẳng và hàng lông mi đen dày.
Chu Hạ ngập ngừng sờ vào lông mi của mình, có dài hơn so với cậu ấy không nhỉ?
Đường Tốn đột nhiên quay đầu nhìn cô một cái.
Chu Hạ vội vàng hạ tay xuống đặt lên đùi, sau khi thu lại ánh mắt hoa si của mình, cô khôi phục biểu cảm lãnh đạm hàng ngày — thật ra tim cô đang đập muốn nổ tung rồi.
Khóe mắt thấy Đường Tốn không nhìn lại mình nữa, Chu Hạ hơi che miệng, trong lòng thầm nghĩ, đôi mắt của Đường Tốn đẹp thật.
Bộ phim chiếu được nửa giờ thì tiếng chuông tan học vang lên. Học sinh trong phòng rục rịch muốn động, giáo viên trên bục giảng vỗ tay, mọi người liền yên tĩnh lại.
"Được rồi các bạn, sau này các em cứ ngồi theo sắp xếp này, lần đầu tiên vĩnh viễn là tốt nhất."
Mọi người cười vang, không biết đang cười cái gì.
Thời khắc này, trong mắt Chu Hạ, giáo viên tâm lý học đẹp nhất.
*
Chu Hạ bước từ trong hồi ức ra, Đường Tốn đã đi lấy bắp rang bơ về.
"Còn mua kem nữa."
Nhận lấy hộp kem nho nhỏ, Chu Hạ hỏi anh: "Sao lại mua cái này."
Đường Tốn chần chờ nói: "...Mua nhiều." Anh chỉ cửa soát vé, "Chúng ta vào thôi."
"Ừm, được." Chu Hạ không hỏi lại, dù sao cô cũng thích ăn kem.
...
Hai ngày trước, Đường Tốn đột nhiên gọi điện thoại cho Chu Hạ — khi đó chỉ cách hôm bọn họ tới Đằng Hạnh đúng một ngày, Chu Hạ còn đang chờ qua một tuần mới dám liên lạc với Đường Tốn.
"Bây giờ cậu có nhà không?"
Chu Hạ nhảy từ trên giường xuống, "Có... có ở!"
"Vừa rồi ở Lục Hải ăn cơm với khách, thấy cách nhà cậu cũng gần, cho nên mang cho cậu một phần cháo bồ câu, có tiện xuống lấy không?"
"Hả?" Chu Hạ nhìn bộ quần áo ở nhà của mình, "Tiện lắm, giờ tôi xuống đây."
Đường Tốn đứng dưới ánh đèn, không nhúc nhích nhìn ra xa, rất giống một bức tượng, Chu Hạ nhả nhẹ bước chân: "Đường Tốn?"
"Ừm." Đường Tốn xoay người, đưa cháo bồ câu được đóng gói đến trước mặt Chu Hạ, "Cho cậu làm bữa khuya."
"...Cảm ơn." Chu Hạ sờ lên thân bát, vẫn còn hơi ấm.
Đường Tốn đứng thẳng, lúc cụp mắt thu lại toàn bộ dáng vẻ của Chu Hạ vào, rất giống con thỏ mềm mại.
Chỉ là con thỏ mặc hơi mỏng manh.
Anh không nói chuyện, mà đem áo khoác cởi ra khoác lên người cô, "Đừng để bị lạnh."
Bị hơi thở của Đường Tốn vây xung quanh, Chu Hạ siết chặt nắm đấm, muốn ϲởí áօ ra trả lại cho anh nhưng tay còn vướng cháo bồ câu, cô nói: "Một lúc tôi sẽ lên luôn, sẽ không bị cảm lạnh."
"Vậy lúc nữa tôi cũng lên xe, sẽ không bị cảm lạnh."
Chu Hạ nghe xong trong lòng ấm áp, "Vậy bây giờ cậu mau lên xe, hôm nào tôi sẽ đưa áo cho cậu."
Xe đỗ sau lưng, Đường Tốn khoác tay lên cửa xe, mi tâm nhăn lại giống như cất giấu vô số suy nghĩ, anh hỏi Chu Hạ: "Hai ngày nữa, chính là chủ nhật, cậu có rảnh không?"
"...Có." Đầu ngón chân Chu Hạ co lại.
"Vậy chúng ta đi xem phim đi."
Không đợi Chu Hạ gật đầu, Đường Tốn bổ sung: "Vừa hay tôi thừa một vé xem phim."
Chu Hạ: "..."
Nói ít một câu có được không hả?