Chu Chu Hữu Đường - Chương 04

Tác giả: Trà Trà Hảo Manh

"Uống trà?"
Lông mày của Đường Tốn nhướng lên.
Chu Hạ nói xong mới cảm thấy mình đã rất không rụt rè, sợ Đường Tốn hiểu nhầm, cô vội vàng giải thích cho mình: "Cái đó, vừa rồi tôi không có ý gì đâu, chính là muốn cảm ơn cậu, cho nên mới mời cậu lên nhà uống trà, nếu như cậu không muốn..."
Chu Hạ hoàn toàn không biết mình đang nói nhảm cái gì.
Cô không có quyền chủ động, động tác rối bời, khuôn mặt quyến rũ lại thêm chút ngây thơ. Đường Tốn mỉm cười: "Tôi hiểu ý cậu. Chân cậu không tiện, để tôi đưa cậu lên."
Chu Hạ rất ảo não, vì sao cô vừa ở trước mặt Đường Tốn liền đặc biệt trở lên ngờ ngệch.
Lúc xuống xe, Chu Hạ suýt chút ᴆụng trúng иgự¢ Đường Tốn, cô đỏ mặt lên tiếng: "Xin lỗi."
"Không sao." Đường Tốn ôm Chu Hạ không hề buông ra.
Đợi khi bước vào thang máy, Đường Tốn giúp Chu Hạ đứng vững mới buông tay ra, Chu Hạ nắm thanh vịn, lúc xoay người đưa lưng về phía Đường Tốn, cô lặng lẽ sờ sờ khuôn mặt mình, nóng bỏng như nước sôi.
Thật không dám giấu, một đường bị Đường Tốn nửa ôm nửa đỡ kia, Chu Hạ đã nghĩ sẽ đặt tên con bọn họ là gì.
Gọi là Đường Chu đi.
Đường Chu. Đường Chu... cháo đường? (*) Chu Hạ hơi đói bụng.
(*) Chu trong họ của Chu Hạ là周 / zhōu/ đồng âm với cháo粥 (Hán Việt là chúc)/ zhōu/.
Sau đó, đến tầng.
Cô vô thức hỏi Đường Tốn: "Cậu muốn ăn cháo đường không?"
Đường Tốn buồn cười nhìn cô: "Đường Chúc?"
"Á không phải không phải." Chu Hạ ổn định tâm trạng: "Tôi nói là, cháo ngọt ấy, cậu muốn ăn không? Tôi biết làm, có thể làm cho cậu ăn."
Nhưng Chu Hạ đâu biết làm cháo đường? Cô chỉ biết làm trứng xào cà chua thôi.
Hình như nhìn ra cô đang lúng túng, Đường Tốn không vạch trần, "Không cần, mấy ngày nay cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt, có cơ hội tôi sẽ tới ăn cháo đường."
Anh nói đến đàng hoàng chững chạc, Chu Hạ lại giống như uống phải rượu mạnh, say đến không biết trời đất.
...
Cuối cùng Đường Tốn không uống ly trà kia, nói đúng ra ngay cả cửa anh cũng không bước vào.
Chu Hạ ngồi trong phòng khách, gác chân lên bàn trà, ngắm nghía mắt cá chân bị bó kín mít, đột nhiên nhớ tới cảm giác va vào trong иgự¢ của Đường Tốn.
Rất an toàn. Hình như cô còn nghe thấy tiếng tim Đường Tốn đập.
Càng nghĩ tim càng ngứa, Chu Hạ lấy laptop từ dưới gầm bàn trà, sau khi mở máy, cô kích chuột trái vài lần, cuối cùng tìm được thư mục kia.
Thư mục ẩn --- "Báo cáo học thuật".
Sau khi mở ra, lại xuất hiện một file video.
Đây là phim Siêu nhân Chu Hạ cất giữ nhiều năm.
Editor: là ρhɨʍ ɲǥườɨ ℓớɲ đó các chế -.-
Giác ngộ về giới tính của Chu Hạ là được mẹ cô – Chu Hân khai sáng.
Lần đầu tiên Chu Hạ nhận được thư tình là khi cô học cấp hai, Chu Hân liền tiến hành giáo dục giới tính cho con gái.
Lúc ấy Chu Hạ ngơ ngơ ngác ngác lắng nghe, chỉ mơ hồ đem chuyện nam nữ và tiết sinh lý của môn sinh học kết hợp với nhau, hiểu biết của cô đối với vấn đề này cũng chỉ dừng lại ở đây.
Nhưng cô vĩnh viễn nhớ rõ câu cuối cùng của Chu Hân.
Chu Hân nói: "Nếu như con có thể cùng người mình thích làm bất cứ chuyện gì, mẹ nói bất cứ chuyện gì, chuyện này chỉ là một trong những chuyện rất bình thường, vậy thì con sẽ cảm thấy vui vẻ."
Đến tận bây giờ, Chu Hạ vẫn đang chờ, chờ người mà cô thích xuất hiện.
Tiếc rằng cô thích rất ít người, chỉ có một mình Đường Tốn. Cho nên tới tận bây giờ, cô vẫn độc thân.
Lần đầu tiên tiếp xúc với phim Siêu nhân là sau khi tốt nghiệp cấp ba, khi đó cô rất muốn Đường Tốn.
Khi mới bắt đầu xem, Chu Hạ còn mặt đỏ tới mang tai. Thời gian lâu dần, chỉ khi Chu Hạ nhàm chán đến cực điểm mới lôi ra xem, vừa gặm khoai tây vừa tùy tiện bình phẩm.
Dù sao nam nữ chính trong phim Siêu nhân cũng không phải là cô và Đường Tốn --- theo thời gian trôi qua, ấn tượng về khuôn mặt Đường Tốn trong cô cũng không còn rõ ràng nữa..
Hôm nay, Chu Hạ lại tìm được vui thú khi xem phim Siêu nhân.
*
Để gắn với hiện thực, Chu Hạ mở video có tên "Bạn cùng lớp".
Chuyện cũ bắt đầu khi một nữ sinh đứng trên sân thượng khóc.
Nữ sinh nói gì đó Chu Hạ nghe không rõ, cô mở to âm lượng, đến khi nhìn thấy nam sinh đứng phía sau ôm lấy nữ sinh đang khóc như mưa thì dừng lại.
"Xem ra đây là nam nữ chính." Chu Hạ gãi gãi cằm, thử nghĩ đến Đường Tốn ôm mình trên sân thượng...
Cánh tay cơ bắp hư hỏng của Đường Tốn, đặt ngang eo cô, ép bầu иgự¢ căng lên. Chu Hạ nghiêng đầu, hô hấp của anh nóng bỏng, bất ngờ ngậm lấy vành tai mẫn cảm của cô, anh nỉ non: "Đừng khóc."
Chân Chu Hạ mềm nhũn, thật sự không khóc nữa, dưới ௱ôЛƓ cảm thấy hơi cộm cộm, lại cảm nhận được thứ gì đó vừa cứng vừa nóng –
"Ừm."
Liên quan đến Đường Tốn, Chu Hạ luôn có thể tưởng tượng quá giới hạn.
Chuyện cũ lại tiếp tục, nhưng phát triển rất nhanh, trong thời gian Chu Hạ uống nước, tay của nam sinh đã lần mò vào trong váy của nữ sinh.
Chu Hạ: "..."
Nếu như Đường Tốn háo sắc như vậy, cô có phản cảm không?
Chu Hạ lắc đầu. Cô sẽ không phản cảm. Có lẽ cô còn háo sắc hơn Đường Tốn.
Lại nói, đó là ngón tay của Đường Tốn ư.
Chỉ cần nghĩ tới, Chu Hạ liền kẹp hai chân, giữa chân hơi nóng, giống như thật sự có thứ gì đó đang thăm dò bên trong.
Khu vườn bí mật chưa có ai sờ qua bị mở ra, hơi lạnh từ đầu ngón tay nhẹ nhàng truyền đến, huyệt động mấp máy nuốt lấy ngón tay, chất lỏng ẩm ướt dinh dính như nước cánh hoa bị nghiền nát, chậm rãi, căng trướng làm ҨЦầЛ ŁóŤ ướt đẫm.
Nếu như không phải ngón tay, mà là... Chu Hạ nuốt một ngụm nước bọt.
Cô nắm cái gối, tập chung tinh thần nhìn màn hình laptop, nam sinh đã mở được cúc áo của nữ sinh khiến một ít góc áo lót màu vàng nhạt lộ ra ngoài, bầu иgự¢ như bánh bao trắng nõn, bị cánh tay lớn màu lúa mạch ra sức nhào nặn vuốt ve.
Nữ sinh miệng kêu "Không muốn", nhưng tay lại với ra đằng sau nắm lấy tóc của nam sinh.
Tay nữ sinh vừa nhấc lên, bầu иgự¢ cũng theo đó mà nhảy lên, đầu иgự¢ nhỏ nhắn lộ ra ngoài được nam sinh ra sức chà xát. Chân váy đung đưa, hẳn là nam sinh đang cách lớp quần không ngừng ᴆụng chạm ௱ôЛƓ của nữ sinh.
Dường như không thỏa mãn với điều đó, nam sinh buông tha trói buộc với nữ sinh, cậu ta rời khỏi, không bị nữ sinh che chắn, Chu Hạ nhìn thấy giữa hai chân cậu ta nhô lên một cục, lông mày Chu Hạ nhíu lại.
Không lớn lắm. Cái này trực tiếp ảnh hưởng đến tưởng tượng của Chu Hạ.
May quá rất nhanh nam sinh đưa lưng về phía ống kính, sau khi cậu ta đè lên người nữ sinh, thuận theo tình huống ngậm lấy đầu иgự¢ đang sưng đỏ, âm thanh ʍúŧ vào kèm theo giọng nữ sinh "không muốn" tràn ngập toàn bộ màn hình...
"Khẩu phật tâm xà." Chu Hạ cúi đầu đè lấy иgự¢ mình, lại nhìn một chút иgự¢ của nữ sinh, cô cười: "Tôi lớn hơn."
Nói xong còn nghiêm túc Ϧóþ một cái, mềm mềm, còn co dãn.
Cô yên tâm. Hy vọng Đường Tốn sẽ thích.
Chu Hạ không tiếp tục xem, bởi vì cô vừa định đổi chân thì lập tức có một cơn đau từ mắt cá chân truyền đến.
"Gặp trong mơ, Đường Tốn."
Khi bạn dồn hết toàn bộ chú ý của mình lên một người khác, bạn sẽ nhìn thấy một thế giới khác.
Chu Hạ chính là như vậy.
Trước kia cô chỉ sống trong thế giới nhỏ của mình, người khác thấy thế nào nói cô ra sao, cô đều không thèm quan tâm. Nhưng từ khoảng khắc cô để ý tới Đường Tốn, mọi chuyện đều phát sinh thay đổi.
Thầm mếm đột nhiên xảy ra khiến người ta không kịp chuẩn bị, lại khiến thói quen của người ta vì nó mà thay đổi.
Chu Hạ trở nên không thích ngủ. Cô sẽ ở khoảng khắc đi vệ sinh ngang qua lớp học của Đường Tốn mà lơ đãng ánh mắt, có thể chính xác tìm được vị trí của cậu, cậu chính là ánh mặt trời trong mắt cô.
Trước kia Chu Hạ thích lợi dụng tiết thể dục để đi thư viện đọc tiểu thuyết Mary Sue, nhưng bây giờ trong tiết thể dục cô sẽ dừng chân ở sân bóng rổ, cô chỉ cần ngồi thẳng người giả vờ đọc sách liền có thể nghe thấy những tin tức liên quan đến Đường Tốn.
Ví dụ như thành tích lần này của cậu lại đứng thứ nhất, ví dụ như cậu chơi game vô cùng lợi hại, ví dụ như cậu được em gái khóa dưới tỏ tình, còn có... Cậu và Tiêu Thần Thần mỗi ngày đều cùng nhau về nhà, tuyệt nhiên không sợ áp lực từ phía giáo viên.
Chu Hạ thề, cô đã từng nghĩ muốn tỏ tình với Đường Tốn.
Mặc dù chưa có kinh nghiệm tỏ tình, nhưng cô từng nhận rất nhiều thư tình, cũng đã nghe qua rất nhiều lời tỏ tình của người khác, có thể học được kinh nghiệm ít nhiều.
Nhưng cô còn chưa nghĩ xem nên viết thư tình hay trực tiếp tỏ tình thì đến một ngày biết được một hung tin, đối với cô là hung tin.
Đường Tốn có một thanh mai trúc mã, tên là Tiêu Thần Thần. Từ tiểu học đến cấp ba bọn họ đều học cùng một trường, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, tin đồn Đường Tốn và Tiêu Thần Thần yêu nhau nổi lên tứ phía, lại thêm người trong cuộc không hề phủ nhận, tin đồn liền biến thành sự thật.
Chu Hạ vì xác nhận chuyện này, đã làm một việc ngu ngốc.
Cô thừa dịp tiết thể dục buổi sáng sớm của lớp bên cạnh không có ai, để một tờ giấy vào ngăn bàn của Tiêu Thần Thần: "Đàn chị, chị và Đường học trưởng thật sự ở cùng một chỗ sao?"
Lén lén lút lút nhét tờ giấy vào, lại lén lén lút lút cầm tờ giấy đi.
Bên trên tờ giấy có lời nhắn lại, Chu Hạ còn tưởng Tiêu Thần Thần sẽ vứt đi.
Cậu ta viết: "Đúng vậy, học muội [Khuôn mặt tươi cười]."
Nhìn tờ giấy nhắn, phản ứng đầu tiên của Chu Hạ là chữ Tiêu Thần Thần rất giống chữ học sinh tiểu học, tiếp theo cô cảm thấy cậu ta vẽ khuôn mặt cười xấu quá.
Chu Hạ ngẩng đầu nhìn cái gương bẩn thỉu trong nhà vệ sinh nữ, cô cảm thấy mặt mình còn khó coi hơn cả khuôn mặt cười của Tiêu Thần Thần vẽ.
Trong lòng cô rõ ràng, cô thầm mếm, nhất định là thầm mếm.
Không thể nói lời thầm mếm ra miệng, ngoại trừ lặng lẽ chú ý tới Đường Tốn, còn phải âm thâm mong chờ bọn họ chia tay.
Từ kìm nén đến chua xót lại đến khổ sở. Chu Hạ đều nếm đủ.
Lại về sau, Chu Hạ chuyển trường, cô mới hối hận vì sao trước kia mình không mặt dày hơn một tí.
Dù chỉ là nói ra tâm ý của mình cũng tốt. Giống như vô số em gái khóa dưới vậy.
*
Chu Hạ nhìn dự báo thời tiết hôm nay.
Trời trong xanh, thích hợp xuất hành.
Băng gạt ở mắt cá chân đã được tháo ra, chỗ sưng cũng đã giảm bảy tám phần. Không biết có phải ảo giác của Chu Hạ hay không, cô luôn cảm thấy chân phải bị thương to hơn chân trái một vòng.
Thay thuốc đổi băng, Chu Hạ đều nhờ Linh An đỡ đi.
Cô không thể không biết ngại mà đi nhờ Đường Tốn.
Cũng không thể nói là không biết ngại. Trước đó mấy ngày Chu Hạ có đọc một quyển sách, tên là "Một trăm lẻ tám chiêu theo đuổi nam thần". Mặc dù trong sách không có một trăm lẻ tám chiêu mà chỉ có mươi chiêu khiến Chu Hạ có cảm giác bị lừa gạt, nhưng xem được vài tờ cô rất tâm đắc.
Trong đó có một chiêu là, lạt mềm buộc chặt.
Không thể quá chủ động, cũng không thể quá bị động. Chu Hạ cố gắng nắm bắt chắc chắn hai điều này, cô nhẫn nhịn năm ngày không liên lạc với Đường Tốn, cuối cùng cũng chờ được điện thoại của anh.
Đường Tốn hỏi thăm mắt cá chân của cô khôi phục thế nào, còn xin lỗi cô mấy ngày nay bận rộn nên không thể cùng cô tới bệnh viện.
Chu Hạ nghe xong khóe miệng ngoác tận mang tai, cô đè xuống niền vui sướng đang cuồn cuộn: "Mắt cá chân gần như khỏi hẳn, nhưng cần phải chú ý, không được để bị thương chỗ này nữa. Còn có... bị trật chân là bản thân tôi bất cẩn, cậu không cần nói xin lỗi."
Đường Tốn ở bên kia nở nụ cười, trái tim Chu Hạ liền mềm nhũn. Anh nói: "Mắt cá chân không sao thì tốt."
Chu Hạ cũng cười.
Cười đến khi khoảng cách giữa hai người biến mất, giống như bọn họ là bạn bè từ nhiều năm trước.
Sau khi cười xong, Chu Hạ trầm mặc hai giây, xoắn xuýt: "Hôm nay, cậu có rảnh không?"
Chu Hạ nghe thấy âm thanh lật giấy bên kia, Đường Tốn nói: "Có. Năm giờ chiều tôi chơi bóng rổ ở sân sau thị trấn đại học (*)." ((*) Editor: Tiếng Anh là University Town)
"Vậy năm rưỡi tôi qua thị trấn đại học tìm cậu, tôi muốn mời cậu ăn cơm, cảm ơn mấy ngày trước cậu đưa tôi đến bệnh viện."
Đường Tốn không từ chối: "Ừm, được."
...
Thị trấn đại học cách tiểu khu của Chu Hạ rất xa.
Vì không muốn đến muộn, Chu Hạ đi trước một tiếng.
Cô ngồi lên xe taxi, bảo tài xế: "Sư phụ, đến thị trấn đại học."
"Được." Tài xế nhìn Chu Hạ qua kính chiếu hậu, "Cô gái, cô muốn về trường học phải không?"
Chu Hạ sờ sờ mặt, cười nhẹ nhàng: "Tôi tốt nghiệp ba năm rồi."
"Ồ, nhìn cô trẻ lắm."
"Cảm ơn."
Chu Hạ nghĩ, may mắn là còn trẻ, cô mới có thể có đủ sức để đi làm cái chuyện thầm mến này.
Đúng như tài xế nói, lúc này vẫn chưa phải thời gian tắc đường, xe taxi màu vàng phi rất nhanh, cả nửa giờ mới gặp được một cái đèn đỏ.
Lúc chờ đền đỏ, có mấy tin nhắn rác được gửi đến điện thoại. Chu Hạ đang muốn xóa, còn chưa kịp xác nhận, điện thoại bị một lực va chạm mà văng ra ngoài.
Đuôi xe bị ᴆụng.
Không nặng không nhẹ.
Tài xế như lâm đại địch, vỗ đùi một cái muốn tông cửa xuống đường, lại nghĩ tới trên xe còn có khách hàng, anh ta nghiêng đầu sang: "Cô gái, cô xuống chỗ này được không?"
Chu Hạ: "...Được rồi."
Vừa lúc đèn đỏ, xe cộ không qua lại quá nhiều, Chu Hạ vừa xuống xe liền lập tức rời khỏi đường lớn.
Cô lẻ loi một mình ở ven đường, mờ mịt mấy giây mới cảm thấy mình quá đen đủi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc