Chu Hạ tới bên cửa sổ nhìn trời mưa.
Có vô số cây kim từ trong mây đen đồng loạt rơi xuống, đâm thật sâu vào trong đất. Những giọt nước rơi trên mặt kính thủy tinh, như quả đông lạnh, Chu Hạ dùng đầu ngón tay miết lên cửa sổ, dấu vân tay lưu lại hơn bẩn, cô nhìn thấy dáng vẻ mờ mờ của chính mình.
Rất nhiều người nói cô lớn lên có khuôn mặt phong tình vạn chủng, nhưng cô lại không cho là như vậy, mọi người không phải đều có hai con mắt một cái miệng sao, có cái gì khác biệt đâu.
Nếu cô đủ đẹp, tại sao lại không chiếm được trái tim của người cô thích.
Càng nghĩ càng rầu, Chu Hạ kéo rèm cửa lên, lục lọi thật lâu mới tìm được cái ô đầy bụi nhét ở trong góc rồi mang ra ngoài.
Phải đi siêu thị mua dâu tây.
Cái thời tiết ૮ɦếƭ tiệt này, ẩm ướt đến mức dâu tây mới mua hai ngày trước đã bị hỏng.
Trời đang mưa, Chu Hạ đi đôi giày Song Tiểu Bạch, mặc chiếc váy dài đến bắp chân giống như gợn sóng, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện, đi chầm chậm trên đường tránh cho nước mưa không bắn lên người cô.
Dạo này nhiệt độ xuống thấp, bên ngoài cái váy cô còn khoác thêm một cái áo len mềm mại làm nổi bật lên xương quai xanh tinh xảo, các khớp ngón tay cầm ô rõ ràng mảnh mai, đi dưới cơn mưa khiến cả người cô như phát sáng, mang theo hương thơm thanh mát của cỏ cây.
Người đi đường đi qua Chu Hạ ánh mắt không tự giác rơi trên người cô, chờ khi cô thu ô lại mới nhớ ra, mục đích của mình không phải tới siêu thị.
Từ trước tới giờ Chu Hạ đi đường không nhìn đông ngó tây, người khác nghĩ gì cô lười quản, mua dâu tây mới quan trọng.
Trận mưa này kéo dài một lúc, ngoài cửa siêu thị nhốn nháo người đợi mưa tạnh, đến khi vào trong tình huống chen chúc mới đỡ hơn không ít.
Chu Hạ đến khu hoa quả, lúc chọn dâu tây ma xui quỷ khiến thế nào cô lại ngẩng đầu lên.
"Tiêu Thần Thần?"
Tiêu Thần Thần nghiêng đầu, "Chu Hạ?" Cô ta hiển nhiên không ngờ sẽ gặp Chu Hạ, càng không nghĩ tới Chu Hạ sẽ chủ động gọi cô ta.
"Thật trùng hợp." Chu Hạ bỏ dâu tây trong tay xuống.
"Cậu tới mua dâu tây à?"
"Đúng vậy." Chu Hạ nhìn xung quanh Tiêu Thần Thần, "Đi một mình?"
"À, không, tôi đi với chồng, anh ấy đang cân táo phía trước."
"Chồng?" Chữ này đâm thẳng vào tim Chu Hạ, lòng bàn tay cô đổ một lớp mồ hôi lạnh, "Cậu kết hôn rồi?"
Tiêu Thần Thần không chú ý tới cảm xúc thay đổi của Chu Hạ, cô ta cười rất dịu dàng: "Đúng vậy, kết hôn năm ngoái, còn cậu? Có hay không..."
Câu tiếp theo cô ta không nói, Chu Hạ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cũng không chú ý tới điểm gì không đúng.
"Nhanh thật, chúc mừng cậu." Chu Hạ nghĩ thầm mình hai năm tuổi rồi còn độc thân cũng không tính là mất mặt, chỉ là trước mặt bạn bè đồng lứa đã kết hôn hơi không tự tin một chút thôi, "Tôi... tôi vẫn độc thân."
"Vậy à." Sắc mặt Tiêu Thần Thần khẽ dổi, cô ta cười: "Không sao, cái nào sẽ đến thì nhất định sẽ không muộn."
"Mượn lời tốt lành của cậu."
Chu Hạ nói xong đưa mắt liếc về khu cân hoa quả, chỗ đó có một người đàn ông như hạc giữa bầy gà, chỉ nhìn thấy cái gáy nhưng trái tim đang treo lơ lửng của Chu Hạ cũng có thể hạ xuống.
Không phải anh.
"Xem ra anh ấy còn phải xếp hàng một lúc nữa, tôi đến xem anh ấy thế nào nhé." Tiêu Thần Thần nói.
"Ừm?" Chu Hạ phản ứng, "Được rồi, cậu đi đi, tôi còn vài thứ cần mua."
Nói xong tạm biệt, Chu Hạ quên dâu tây, cô đi theo hướng khu đồ ăn vặt.
Tiêu Thần Thần đứng im nhìn bóng lưng Chu Hạ biến mất ở chỗ ngoặt, cô ta không khỏi thở dài một hơi.
Cô ta không muốn giới thiệu chồng mình với Chu Hạ.
Chu Hạ quá đẹp, so với năm đó còn đẹp hơn, loại nguy hiểm luôn luôn tồn tại này, cho dù là năm nào tháng nào cũng khiến cô ta sợ hãi.
Nhưng Chu Hạ còn độc thân, cô ta ngược lại có chút ngoài ý muốn.
Phải biết, lúc đi học, Chu Hạ được hoan ngênh đến trình độ cả khu phố đều biết rõ.
"Đang nghĩ gì đấy?" Hà Niên cầm túi táo đã tính tiền tới bên cạnh Tiêu Thần Thần.
Tâm tình của Tiêu Thần Thần được giọng nói của chồng gọi về, cô ta cười lắc đầu: "Không có gì."
*
Chu Hạ đứng trước quầy sô cô la, không tự giác sờ sờ bụng dưới, ăn cái này sẽ béo, cô tự nói với mình.
Sau đó cô cầm hai hộp sô cô la bỏ vào xe đẩy.
Lắc lư quanh khu đồ ăn vặt hai vòng, lại tới khu đồ gia dụng mua ít đồ, thầm nghĩ Tiêu Thần Thần chắc đã rời khỏi khu hoa quả mới quay lại lấy hộp dâu tây.
Thật ra không cần trời biết, Chu Hạ tự mình hiểu, cô muốn xác nhận một chút, người bên cạnh Tiêu Thần Thần bây giờ có còn là người kia hay không thôi.
Lúc ra khỏi siêu thị thì trời đã tạnh, Chu Hạ tránh vũng nước về nhà, sau khi rửa sạch dâu tây để trên bàn, cô đột nhiên cảm thấy cơ thể và tinh thần đều mệt mỏi liền về phòng nằm lên giường, dùng chăn bông quấn chặt mình lại.
Nếu cho cô ít cam đảm trở lại cao trung, có thể hay không mọi thứ sẽ khác.
Đáng tiếc, không thể quay lại.
Đồng phục mới giặt hôm trước vẫn chưa khô, Chu Hạ không còn cách nào đành lục lại đống quần áo hàng ngày, áo sơ mi là áo bình thường, nói tóm lại đều là sơ mi trắng, ngoại trừ họa tiết ra, cũng không có chỗ nào khác biệt.
Vừa ra tới cửa Chu Hân đã đưa cho cô một quả táo, "Trên đường nhớ mua một hộp sữa đấy, con toàn không ăn sáng."
Chu Hạ gật đầu đồng ý, đợi cửa nhà đóng lại, cô dùng răng cắn quả táo, từ cổ tay lấy ra một cái dây buộc tóc tùy tiện buộc mái tóc xoăn lên, có loạn hay không cô chả buồn để ý, vừa gặm táo vừa đi tới cửa hàng tiện lợi ở cổng tiểu khu.
Còn chưa tới cửa hàng tiện lợi, Chu Hạ bị một người chặn lại.
"Chu Hạ, chào... chào!"
Chu Hạ nhíu mày, khuôn mặt hoàn mỹ trắng nõn không kiên nhẫn, cái tên nam sinh trước mặt đã mai phục ở đây hơn một tuần rồi.
Bọn họ học cùng trường, cho nên cậu ta theo Chu Hạ đi học, Chu Hạ cũng không tiện nói gì.
Nhưng thấy cậu ta sáng sớm ẩm ướt đã tới đây chờ mình, Chu Hạ không giống mấy ngày trước xem như không thấy mà gật gật đầu: "Chào buổi sáng."
Thẩm Nham bị mấy chữ này đánh cho đứng hình, cậu ta biết ngay chờ đợi như này thể nào cũng có kết quả mà!
Lúc này cậu ta còn chưa biết, trước cậu ta, đã có bao nhiêu người điên cuồng theo đuổi Chu Hạ làm ví dụ, khoa trương hơn cậu ta cũng có.
Từ khi bắt đầu lên cấp hai, khuôn mặt Chu Hạ vốn đẹp nay càng thêm rực rỡ, theo thời gian còn có những nét đặc trưng riêng, cô đi trong đám đông chính là một người cực kỳ nổi bật.
Túi da này đẹp đến mức độ nào?
Đẹp đến mức cô trở thành tình địch giả tưởng của nữ sinh xung quanh, đẹp đến mức cô trở thành ánh trăng sáng trong lòng đông đảo các nam sinh.
Chu Hạ không bao giờ thiếu vận đào hoa, từ tiểu học đến bây giờ chưa từng gián đoạn, có thể lọt vào mắt cô, căn bản không có.
Chu Hạ mua xong hộp sữa ra ngoài, đi được hơn mười mét Thẩm Nham mới lấy lại tin thần đuổi theo, ỷ lại vừa rồi Chu Hạ mới nói chuyện với mình mà đi bên cạnh cô.
Ngay cả uống sữa tươi mà cũng đẹp quá trời.
So với ánh mắt si dại của cậu ta, Chu Hạ lại đang thấy mắc ói.
"Tránh xa tôi ra một chút."
Trái tim Thẩm Nham nảy lên một cái: "Sao cơ?"
"Tôi không thích đi cùng người khác."
Thẩm Nham câm nín, cậu ta thả chậm bước chân khôi phục khoảng cách an toàn như trước với Chu Hạ.
Thì ra người ta bảo Chu Hạ rất khó theo đuổi không phải là nói đùa.
Ném vỏ hộp sữa rỗng vào trong thùng rác, Chu Hạ cầm quai cặp không nhanh không chậm đi trước. Ánh mắt cô chăm chú nhìn vào cái gáy của nam sinh đi phía trước.
Cái gáy này không tồi. Chu Hạ nghĩ.
Cứ như vậy nhìn cái gáy đi vào trường học, Chu Hạ vẫn không biêt mặt mũi của người này ra sao.
Đến phòng học, mọi người đã tới được bảy tám phần, sau khi Chu Hạ vừa xuất hiện ở cửa, tiếng nữ sinh đang ngồi bàn luận ở phía cuối lớp học lập tức im bặt.
Giấu đầu hở đuôi.
Chu Hạ quá quen rồi, làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ. Cô ngồi xuống vị trí của mình, mở sách tiếng Anh ra học thuộc từ đơn, hoàn toàn không để mắt tới mấy phần bữa sáng ở góc bàn.
Mấy tên đưa bữa sáng thấy cô không nhúc nhích, trong lòng cảm thấy thất bại nhưng lại càng đánh càng hăng.
Bọn họ hy vọng, bản thân chính là người giành được trái tim người đẹp.
Sau khi đọc xong, Chu Hạ định bụng đi ngủ liền nghe thấy có người gọi tên cô.
Là lớp phó văn nghệ Ngô Thiên Hạo của lớp.
"Chu Hạ, cậu đóng mỹ nhân ngủ say nhé."
...
"Buzz – buzz—"
Điện thoại rung lên nặng nề cắt đứt giấc mơ về cuộc sống cấp ba, Chu Hạ móc điện thoại từ dưới gối lên.
"...Ừm?"
"Chị Hạ Hạ, hôm nay chị có muốn ăn cơm trong quán không?" Giọng nói uốn éo như hàng ngày của Linh An truyền tới.
Chu Hạ dụi dụi mắt, "Có đến, mấy giờ rồi?"
"Sắp mười giờ rồi."
"Được rồi, chị dậy bây giờ đây."
Sau khi Chu Hạ tốt nghiệp liền mở một quán cả phê ở phố bên cạnh. Quán đã mở được một thời gian, có lẽ do nằm ở vị trí dễ nhìn nên buôn bán cũng rất được, mỗi tháng đều thu được lợi nhuận không nhỏ.
Cô là người làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, thường xuyên không nấu cơm cho nên hay tới quán cà phê ăn cơm cùng các nhân viên giải quyết vấn đề cơm nước.
Rửa mặt qua loa xong, thấy ngoài trời đã tạnh, cô lầm bầm một câu mưa nắng thất thường rồi cầm chìa khóa trên tủ giày ra quán cà phê.
Quán cà phê lấy tên là "Hòa Kỉ", nói thẳng ra chính là chữ "Trọc" tách đôi. (*)
(*) Tên quán là 禾几tách từ chữ 秃.
Khi Chu Hạ vừa tốt nghiệp đại học thì mở quán cà phê này, mới thoát khỏi luận văn và bảo vệ tốt nghiệp chưa lâu nên khoảng thời gian đó tóc cô rụng điên cuồng, cô còn cho rằng mình sẽ trọc đầu nên tiện tay đặt cái tên này cho quán.
Giẫm trên đôi giày cao gót bước vào Hoa Kỉ, Chu Hạ quăng chùm chìa khóa vào cái hộp nhỏ trên quầy hàng, cô chống cằm, hỏi: "Có phải chị đến sớm không?"
Linh An cười ngọt ngào, lúm đồng tiền sâu đến mức có thể ủ cả rượu: "Sớm nửa tiếng bà chủ của em."
Chu Hạ mếu máo, lấy một bình mật đào từ trong tủ lạnh ra, đang định mở nắp thì có khách tới.
ςướק lời Linh An phía trước, Chu Hạ học giọng nói ỏn à ỏn ẻn theo cô ấy kêu lên: "Hoan nghênh tới..."
Có phải cô hoa mắt không?
Nếu không tại sao cô lại gặp Đường Tốn ở quán cà phê của mình.
-- --
Đường Tốn: Em không thích người khác đi bên cạnh sao?
Chu Hạ: Không có đâu, em rất thích đi cùng anh.
Ngoài ra, chuyện cũ này là hồi ức xen kẽ, càng về sau hồi ức sẽ càng ít.